Đại Boss Tân Thủ Thôn

Chương 85: Bệnh Của Ngươi Gọi Là Hoang Tưởng Tâm Thần Phân Liệt

Chương 85: Bệnh Của Ngươi Gọi Là Hoang Tưởng Tâm Thần Phân Liệt
"Buổi chiều không cần nấu cơm cho ta, ta muốn lên trấn làm chút việc, lão tử nói cho ngươi biết, tuyệt đối lần đừng nói cho thôn trưởng chuyện ta lại lên trấn, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi!"
Nghe hán tử kia hung tợn nói, Vương Lão Tứ bỗng nhiên cảm thấy có chút quen thuộc.
Đây không phải là lời hắn ta cảnh cáo Lưu Thủy Tú hai tháng trước sao?
Nhớ lúc ấy bởi vì hắn ta uống rượu say đánh tức phụ nhà mình một trận, sau đó bị thôn trưởng biết, dẫn lão thôn trưởng Vương Trường Quý cùng với một đám hương thân đến nhà hắn ta.
Vì để xoa dịu cơn giận, hắn ta cũng đành phải thuận miệng đồng ý, sau này không đánh bạc, không uống rượu, không đánh tức phụ nữa.
Nhưng căn bản không để ở trong lòng, không được hai ngày, hắn lại đi sòng bạc, còn cảnh cáo tức phụ không được đem chuyện này nói cho thôn trưởng nghe.
"Ngươi không được đến sòng bạc!"
Vương Lão Tứ nghĩ đến hai tháng sau hắn ta sẽ thua sạch, thậm chí còn đem tức phụ ra trả nợ, vội vàng ngăn cản lại.
"Ngươi đang dạy ta làm việc sao?"
Hán tử kia hung tợn trừng mắt nhìn Vương Lão Tứ một cái.
Vương lão Tứ sợ tới mức run rẩy.
Đó là nỗi sợ hãi sâu thẳm bên trong.
"Tốt nhất ngươi không được nói chuyện ta đi lên trấn cho thôn trưởng và lão thôn trưởng nghe, nếu không ngươi sẽ đẹp mặt!"
Nhìn ánh mắt hung ác của hán tử giống y hệt hắn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười dâm tà, Vương Lão Tứ không khỏi kẹp chặt đùi, trong lòng không chỉ cảm thấy sợ hãi mà còn có cả ghê tởm.
"Còn chưa nói, lúc nãy cũng đủ vị đấy! Tối nay lại chờ lão tử trở về!"
Thấy bộ dạng thỏ trắng bị kinh sợ của Vương Lão Tứ, hán tử cười ha ha rời đi.
Vương Lão Tứ không muốn trải qua chuyện phi nhân như vậy một lần nữa, vội vàng nằm ở trên giường.
"Ta nhất định là đang nằm mơ, ta nhất định là đang nằm mơ!"
Có lẽ bởi vì quá mệt mỏi, Vương Lão Tứ bất tri bất giác ngủ đi.
Chờ đến lúc tỉnh lại lần nữa, bên ngoài đã sắp hoàng hôn rồi, Vương lão Tứ vẫn không có cách nào nhìn vào "nàng ta" trong gương đồng.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Vương Lão Tứ cũng muốn khóc rồi.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Vì sao hắn ta vẫn còn là bộ dạng của tức phụ hắn ta chứ.
"Nương, người làm sao vậy? Phụ thân, có phải là phụ thân lại đánh nương không, con sẽ nói cho thôn trưởng nghe!"
Nhị Cẩu từ tư thục trở về, nhìn thấy nương đang khóc lóc, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt tràn đầy tức giận.
Nghe nhi tử thân thiết nói, trong lòng Vương Lão Tứ không khỏi dễ chịu hơn chút.
"Đúng rồi, tìm thôn trưởng! Thôn trưởng là người có học thức nhất trong thôn, hắn nhất định sẽ biết!"
Vương Lão Tứ bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó "vụt" một cái đứng lên đã chạy ra bên ngoài.
"Nương, người muốn đi đâu vậy?"
Nhị Cẩu đuổi theo.
"Nhị Cẩu, con ở nhà đi!"
Vương Lão Tứ không quay đầu tiếp tục chạy đi.
...
Đến nhà trưởng thôn.
Lúc này đây, Bộ Phàm đang ngồi dưới tàng cây đào nhìn một quyển sách cổ ố vàng, Hỏa Kỳ Lân ở trong phòng bếp lục tìm đồ ăn, tiểu bạch lư ngủ gật trong sân.
"Thôn trưởng, người phải giúp ta!"
Vương Lão Tứ chạy vào trong viện, nhất thời khóc lớn.
"Thẩm, ngươi làm gì vậy? Sao đang yên đang lành lại khóc, có phải Vương Tứ thúc lại đánh ngươi không?" Bộ Phàm vội vàng nâng Vương Lão Tứ dậy.
"Thôn trưởng, ngươi nghe ta nói, ta không phải là tức phụ của ta, không đúng, ta không phải tức phụ Lưu Thủy Tú của ta, ta là Vương Lão Tứ."
Vương Lão Tứ mặc kệ tất cả, giống như hạt đậu bị đổ mà nói hết mọi chuyện ra.
"Thẩm, ngươi đang bịa chuyện à? !" Vẻ mặt của Bộ Phàm kinh ngạc.
"Thôn trưởng, ta nói đều là thật, ta thật sự là Vương Lão Tứ, ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra? Ngủ một giấc đã trở thành tức phụ nhà mình!" Vương Lão Tứ khóc lóc nói.
"Được rồi được rồi, ngươi đừng kích động, tình huống này của ngươi ta đã từng gặp ở trong sách!" Bộ Phàm an ủi nói.
"Thật sao?"
Vương Lão Tứ không khóc nữa, trong lòng còn có chút kích động.
Quả nhiên, tiểu thôn trưởng là người có học thức nhất trong thôn.
Bộ Phàm gật gật đầu.
"Loại bệnh này của ngươi gọi là hoang tưởng tâm thần phân liệt!"
"Cái gì? Phân liệt?"
Vẻ mặt của Vương Lão Tứ kinh hoảng, hắn ta bỗng nhiên phát hiện bản thân không hiểu chữ nào.
"Nói một cách đơn giản chính là lúc trước ngươi chịu áp lực quá lớn, khiến cho trong người ngươi sinh ra ảo giác, cho rằng mình không phải là chính mình!" Bộ Phàm giải thích đơn giản.
"Không đúng không đúng, đây không phải là ảo giác, là sự thật! Thôn trưởng, đây là sự thật!" Vương Lão Tứ vội vàng lắc đầu.
"Nếu không thì vậy đi, thẩm, chúng ta làm cái thí nghiệm!"
Vương Lão Tứ không rõ cái gì gọi là thí nghiệm, nhưng thấy Bộ Phàm lấy ra một đồng xu, sau khi lấy sợi dây thừng xuyên qua đồng xu thì để ở trước mắt Vương Lão Tứ lắc lư qua trái phải.
"Thẩm, ngươi đừng nói gì cả, cứ yên lặng nhìn đồng xu này!"
Ánh mắt của Vương Lão Tứ yên lặng di động theo đồng xu, chỉ chốc lát sau hai mắt hắn ta trở nên mờ ảo.
Tiếp theo đó một giọng nói vang lên: "Ngươi nghĩ về quá khứ."
Trong đầu Vương Lão Tứ bỗng nhiên hiện lên một hình ảnh.
Những hình ảnh này không có cái nào là tốt đẹp cả.
Cả ngày "nàng ta" thức dậy từ lúc sáng sớm khi trời vẫn còn tờ mờ tối, giặt ủi, nấu cơm rồi dọn dẹp nhà cửa, làm việc đồng áng.
Nhưng mà cho dù như vậy, thì bản thân mình kia đi đánh bạc thua tiền, uống rượu say vẫn sẽ đánh "nàng ta", đôi khi nổi hứng lên thì sẽ kéo "nàng ta" vào phòng rồi chà đạp một phen.
Nếu như có một chuyện hạnh phúc, thì đó chỉ có duy nhất một điều, chính là sự quan tâm của Nhị Cẩu đối với "nàng ta".
"Tách!"
m thanh búng ngón tay nháy mắt kéo Vương Lão Tứ trở về hiện thực.
"Ngươi vừa thấy cái gì?" Bộ Phàm hỏi.
"Ta nhìn thấy ta đánh tức phụ của ta!" Vương Lão Tứ cúi đầu nói.
"Có đúng không, đó không phải là ngươi đánh tức phụ của ngươi, mà người bị đánh vốn dĩ là ngươi!" Bộ Phàm lắc đầu.
"Nhưng..."
Vương Lão Tứ còn muốn giải thích.
Nhưng hắn ta căn bản cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Bởi vì những ký ức kia trong quá khứ, thực sự là của "nàng ta" Lưu Thủy Tú.
"Ai, thẩm, sở dĩ ngươi tưởng tượng mình là trượng phu Vương Lão Tứ của mình là bởi vì trượng phu của ngươi từng gây tổn thương tâm lý nghiêm trọng cho ngươi."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất