Đại Boss Tân Thủ Thôn

Chương 95: Cùng Là Tranh Sao Mà Khác Biệt Lại Lớn Như Vậy

Chương 95: Cùng Là Tranh Sao Mà Khác Biệt Lại Lớn Như Vậy
Một khi gặp phải nó thì ngay cả tu sĩ Hóa Thần cũng không thể may mắn thoát khỏi, nhưng cơ duyên của Hư Vô bí cảnh cực lớn, những tu sĩ như chúng ta vốn là đoạt tạo hóa của thiên địa, chút nguy hiểm này có tính là gì?
Có điều, Vương đạo hữu là một thể tu, hoàn cảnh của Hư Vô bí cảnh đối đạo hữu cực kỳ có lợi."
Khó trách phần thưởng nhiệm vụ lại phong phú như vậy.
Hóa ra Hư Vô bí cảnh này là nơi mà ngay cả Hóa Thần cũng khó đối phó.
Bộ Phàm lắc đầu: "Đạo hữu, ngươi có điều không biết, Vương mỗ sợ chết!"
Hàn Cương hơi sững sờ, cười khổ nói: "Đạo hữu, ngươi cũng đã nói như thế rồi, vậy Hàn mỗ cũng không ép buộc."
【Hàn Cương có ấn tượng tốt với sự thẳng thắn của ngươi, hiện tại độ hảo cảm là 90】
Bộ Phàm kinh ngạc.
Thế này mà cũng có thể tạo ra ấn tượng tốt?
Nhưng mà nghĩ lại thì cũng hiểu được thôi.
Ở cái giới tu tiên mạnh được yếu thua này, khắp nơi toàn là ngươi lừa ta gạt, đấu đá lẫn nhau.
Đặc biệt là tu sĩ Kim Đan, tu sĩ Nguyên Anh, thậm chí là cả tu sĩ cao hơn một tầng, ai mà không phải là người lõi đời đã trải qua trên trăm năm, trên ngàn năm chứ.
Sớm đã quen với chuyện tranh đấu gay gắt giữa các tu sĩ rồi.
Có thể gặp được một người không hề che giấu bản thân chút nào, e rằng thực không dễ dàng.
"Đúng rồi, Hàn đạo hữu, không biết bây giờ tranh đấu giữa chính tà như thế nào rồi?"
Đối với chuyện bên ngoài, Bộ Phàm đa số là dựa vào tin tức hảo hữu mới biết được, nhưng cũng không phải là toàn diện.
"Bởi vì Hư Vô bí cảnh sắp mở ra nên hai đạo chính tà quyết định ngừng chiến một đoạn thời gian." Hàn Cương không che giấu nói.
"Thế à, Vương mỗ rất hiếu kỳ, rốt cuộc là vì sao mà hai đạo chính tà lại phân tranh?"
Bộ Phàm rất có hứng thú hỏi, tuy nói từ trước đến giờ hai đạo chính tà đều nhìn nhau không vừa mắt, nhưng cuốn theo cả Tu Chân giới của Đại Ngụy vào thì vẫn là rất hiếm gặp.
"Kỳ thực đây cũng không phải là chuyện cơ mật gì!" Hàn Cương suy nghĩ một chút, vẫn nói ra: "Nguyên nhân dẫn tới hai đạo chính tà phân tranh là do một kiện chí bảo!"
"Chí bảo?" Bộ Phàm tò mò rồi.
"Không sai, món chí bảo này là một bức họa, nghe đồn bức họa này ẩn chứa thiên đạo pháp tắc, cực kỳ hữu dụng đối với tu sĩ tu hành cảm ngộ thiên đạo, nhất là với cảnh giới trên Hóa Thần." Hàn Cương cảm thán nói.
"Vậy thì khó trách, bức họa kia có dáng vẻ gì thế?"
Bộ Phàm bừng tỉnh đại ngộ.
Mặc dù hắn dựa vào việc kiếm kinh nghiệm để thăng cấp, không có tâm ma hay lôi kiếp mà tu sĩ phải trải qua.
Nhưng hắn cũng biết cảnh giới từ Hóa Thần trở lên cần phải cảm ngộ thiên đạo pháp tắc, thì tu vi mới có thể tiến triển được.
"Vương đạo hữu, ngươi đây là làm khó ta rồi, chí bảo như thế sao một tu sĩ Nguyên Anh như ta có thể thấy được?"
Hàn Cương thở dài, bức hoạ thiên địa chí bảo như thế này sao hắn có thể không muốn mở mang kiến thức một chút chứ, cho dù chỉ nhìn một cái từ xa thôi hắn cũng vừa lòng thỏa ý rồi.
"Vậy thì thật đáng tiếc!"
Bộ Phàm cảm thán.
Hắn còn thật sự có chút hiếu kỳ với bức họa ẩn chứa thiên đạo pháp tắc kia.
Có điều.
Cùng là tranh sao mà khác biệt lại lớn quá vậy.
Tranh của người khác có thể gây nên đại chiến chính tà.
Mà hắn thì sao.
Bây giờ nghĩ lại có chút hổ thẹn với danh xưng【Họa Thần】của hắn.
"Nếu Vương đạo hữu đã quyết định không tham gia Hư Vô bí cảnh, vậy Hàn mỗ xin cáo từ!"
Trong lòng Hàn Cương cảm thấy đáng tiếc, tưởng rằng có thể lôi kéo một vị thể tu cường đại, đến Hư Vô bí cảnh cũng có thể nắm chắc được hơn một chút.
Nhưng đường tu hành của mỗi tu sĩ là khác nhau, hắn cũng không tiện cưỡng cầu, miễn cho phá hỏng tu hành của vị Vương đạo hữu này.
"Hàn đạo hữu, chờ một chút." Bộ Phàm gọi Hàn Cương lại.
"Không biết Vương đạo hữu còn có chuyện gì?" Hàn Cương nói.
"Chuyện lần trước, Vương mỗ còn chưa đáp tạ đạo hữu, bèn lấy món pháp bảo này làm tạ lễ vậy!"
Bộ Phàm lấy ra một cái chuông nhỏ màu vàng từ trong thanh vật phẩm, vứt cho Hàn Cương.
"Vật này quá mức quý giá, vẫn mong đạo hữu thu lại!"
Hàn Cương đón lấy thoáng nhìn qua, mặt liền biến sắc, vội vàng muốn đem chuông nhỏ màu vàng trả lại cho Bộ Phàm.
"Đạo hữu không cần khách khí, pháp bảo này tên là Hỗn Độn Càn Nguyên Chung, bây giờ tác dụng của nó đối với Vương mỗ cũng không lớn, vừa hay tặng cho đạo hữu!"
Bộ Phàm khoát tay.
Hỗn Độn Càn Nguyên Chung này là pháp bảo cực phẩm, trong số rất nhiều cực phẩm linh bảo và tiên thiên linh bảo thì phẩm cấp của nó xem như là tương đối thấp.
Bây giờ đối với một Hóa Thần kỳ như hắn thì tác dụng cũng không lớn.
Cùng đặt một chỗ với những thứ khác trong thanh vật phẩm cũng vô dụng, còn không bằng xem như vật trả ân trước kia Hàn Cương nhắc nhở hắn.
"Vậy Hàn mỗ đa tạ đạo hữu tặng bảo vật!" Hàn Cương ôm quyền thi lễ: "Chuyến đi tới Hư Vô bí cảnh lần này, nếu như Hàn mỗ có thể bình an trở về, nhất định sẽ không quên ơn đạo hữu tặng bảo vật!"
【Hàn Cương có ấn tượng tốt với ngươi, hiện tại độ hảo cảm là 95】
Cao như vậy.
Cho dù là các hương thân trong thôn thì đại đa số cũng chỉ ở mức 80 hay 90 gì thôi, có rất ít người trên 95.
Sau đó Hàn Cương cũng không ở lại lâu nữa, hoá thành một vệt cầu vồng đi xa.
...
Ngày hôm sau.
Buổi sáng.
Lão thôn trưởng Vương Trường Quý tới tư thục tìm hắn, nguyên nhân là vì chuyện đổi tên cho đám người Thiết Đản Nhị Cẩu.
Dẫu sao thì còn hai tháng nữa là sắp phải vào trong trấn tham gia thi đồng sinh rồi.
Nếu như dùng nhũ danh thì có phần không thích hợp.
Nhưng việc đặt tên chính là chuyện Bộ Phàm nhức đầu nhất từ trước đến giờ, bảo lão thôn trưởng đặt tên, lão thôn trưởng còn không đồng ý, nói cái gì mà học sinh là do hắn dạy, đương nhiên phải để hắn đặt.
Không có cách nào, Bộ Phàm chỉ có thể lấy một vài cái tên quen thuộc ở kiếp trước để đặt tên.
Ví dụ như, Thiết Đản họ Lý, gọi là Lý Thủ Nhân, Nhị Cẩu họ Vương, gọi Vương Uyên Minh vân vân.
Thiết Đản có tên mới đương nhiên là cực kỳ vui vẻ, còn đem ra khoe khoang với đám trẻ trong tư thục.
Giờ thì tốt rồi.
Nhìn từng cặp mắt nhỏ mang theo mong chờ ở dưới đài, đầu Bộ Phàm đau nhức.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất