Chương 96: Tiểu Cô Cực Phẩm (1)
Hắn cũng biết rõ đại đa số người dân trong thôn đều rất ít người có tên hẳn hoi, trong lòng quyết tâm dùng thời gian một ngày để đặt tên cho đám trẻ trong tư thục.
Một vài đứa trẻ có tên âm thầm tiếc nuối, bọn chúng cảm thấy vẫn là tên tiên sinh đặt nghe hay hơn.
Sau khi tan học, tất cả bọn trẻ đều muốn vội vã trở về nhà, chia sẻ cái tên mới của bản thân cho phụ mẫu của mình nghe.
"Ca, muội cũng muốn lấy tên mới!"
Hỏa Kỳ Lân ngồi trên lưng tiểu bạch lư chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
"Không phải muội có tên mới rồi sao?" Bộ Phàm cười nói.
"Nhưng mà muội cảm thấy không hay chút nào!" Hỏa Kỳ Lân phàn nàn nói.
"Sao lại không hay? Muội theo họ Bộ của ta, muội lại là Hỏa Kỳ Lân, gọi là Bộ Lân, có gì không đúng đâu?" Bộ Phàm nghi ngờ nói.
"Nhưng mà muội vẫn cứ cảm thấy kỳ kỳ!" Hỏa Kỳ Lân nói.
"Được rồi được rồi, tên gọi chỉ là một cái biệt hiệu mà thôi, hà cớ gì phải xoắn xuýt?" Bộ Phàm an ủi.
"Nhưng muội vẫn cảm thấy nghe rất kỳ!" Hỏa Kỳ Lân nói.
Bộ Phàm lắc lắc đầu.
Bọn trẻ ngày nay thật khó hầu hạ.
"Thôn trưởng, cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi, ngươi mau đến xem nữ nhi mập của Chu gia một chút đi, nàng sắp không xong rồi!"
Vào lúc này, đầu Tống Lại Tử đầy mồ hôi, vội vã chạy tới.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Khuôn mặt Bộ Phàm lộ ra nghi hoặc, Tống Lại Tử nói nữ nhi mập của Chu gia hẳn là nữ nhi mà về già Chu lão căn mới có, Chu Minh Châu.
"Thôn trưởng, chúng ta vẫn là vừa đi vừa nói thì hơn, ta sợ chờ ta kể với ngươi xong thì người ở bên kia đã đi mất rồi!"
Bởi vì tình huống khẩn cấp, Tống Lại Tử vội vàng kéo Bộ Phàm đi về hướng bờ sông bên thôn.
Trên đường, Bộ Phàm cũng biết xảy ra chuyện gì rồi.
Hoá ra là Chu Minh Châu nhảy sông tự sát, may mắn được thôn dân đi ngang qua cứu lên.
Tống Lại Tử cũng không rõ nguyên nhân tự sát là gì, dù sao thì lúc hắn tới tìm Bộ Phàm, đúng lúc Chu Minh Châu được thôn dân kéo lên bờ.
Mà Bộ Phàm vẫn luôn nói với hắn, trong thôn xảy ra chuyện gì, lập tức tìm hắn là không sai.
"Thôn trưởng, ngươi không biết cái hình thể của Chu Minh Châu kia đâu, phải mấy người trong thôn mới có thể cứu được người từ dưới sông lên." Tống Lại Tử chậc chậc lắc đầu.
Bộ Phàm không tiện nói gì.
Nói ra thì.
Tuổi tác của Chu Minh Châu cũng tương đương với hắn, nhưng bối phận ở trong thôn lớn hơn hắn.
Bởi vì Chu Minh Châu là nữ nhi mà Chu lão căn về già mới có, hơn nữa còn là nữ đinh duy nhất trong nhà.
Vì vậy mà được người trong nhà cưng chiều, tất cả đồ ngon đều nhường cho Chu Minh Châu, dẫn đến việc Chu Minh Châu trở thành người mập nhất trong thôn.
...
Tới bờ sông.
Lúc này, xung quanh bờ sông có rất nhiều thôn dân.
Còn chưa tới gần đã nghe thấy tiếng khóc: "Minh châu, đừng dọa nương mà, con mau tỉnh lại, nương mua đồ trang sức đẹp nhất cho con đeo!"
Thôn dân đứng xung quanh lắc đầu, thậm chí có vài người phụ nhân ở bên cạnh còn lau nước mắt.
"Nhường một chút, thôn trưởng tới rồi!"
Tống Lại Tử hô to một tiếng, thôn dân thấy thế, lập tức nhường đường, còn chào hỏi với hắn.
"Thôn trưởng, ngươi đến chậm rồi, Minh Châu nàng..."
Có một ông nông dân thở dài, không biết tiếp theo nên nói cái gì.
Giờ phút này, Chu lão căn cùng nương tử đang ôm một cỗ "thi thể" mập mạp nằm trên mặt đất, không ngừng khóc lóc, bên cạnh có hai người phụ nữ đang đứng lau nước mắt.
Theo Bộ Phàm thấy mập như thế này không phải vì bị ngâm nước, mà là Chu Minh Châu vốn dĩ đã mập như vậy.
"Tiên sinh, ngươi cứu lấy cô của ta đi!"
Ba đứa bé trai thấy hắn tới, khóc lóc chạy đến trước mặt hắn, trong suy nghĩ của bọn chúng tiên sinh là người lợi hại nhất, cái gì cũng không làm khó được hắn.
【Nhiệm vụ: Cứu chữa cho muội tử trượt chân】
【Giới thiệu nhiệm vụ: Tuy rằng Chu Minh Châu hay ăn lười làm, ở trong nhà cũng không để cháu trai vào trong mắt, nhưng ở trong lòng ba người cháu trai thì Chu Minh Châu vẫn là tiểu cô của bọn chúng】
【Phần thưởng nhiệm vụ: 100000 điểm kinh nghiệm】
【Tiếp nhận! Từ chối! 】
Muội tử lỡ chân?
Bộ Phàm liếc nhìn người con gái gần một trăm năm mươi cân.
Cái này có hơi nặng đấy.
"Thôn trưởng, ngươi mau xem xem Minh Châu đi, ta cầu xin ngươi!"
Nương tử của Chu lão căn giống như túm được ngọn cỏ cứu mạng, lập tức muốn quỳ xuống trước Bộ Phàm.
"Chu nãi nãi, không được đâu!"
Bộ Phàm vội vàng nâng Chu nãi nãi lên: "Cho dù thẩm không nói, ta cũng sẽ cứu Minh Châu."
Thôn dân chung quanh lắc đầu.
Mặc dù bọn họ biết y thuật của tiểu thôn trưởng cao siêu, nhưng cho dù y thuật có cao siêu tới mức nào đi nữa cũng không thể làm cho một người không còn hơi thở sống lại được.
Bộ Phàm không biết thôn dân đang nghĩ gì.
Bước lên trước, ngồi xổm người xuống, duỗi tay bắt mạch cho Chu Minh Châu.
Trong lòng khẽ thở phào một hơi.
Còn may.
Vẫn còn một chút mạch đập.
Mặc dù rất yếu, nhưng ít nhất cũng nói lên được Chu Minh Châu còn có thể cứu.
Bộ Phàm cũng không nhiều lời, dùng hai tay không ngừng đè ép ngực của Chu Minh Châu, một màn này khiến cho thôn dân xung quanh trợn mắt há mồm.
Nếu như không phải vì dáng vẻ kia của Chu Minh Châu thì bọn họ đều cho rằng có phải thôn trưởng muốn nhân cơ hội để kiếm hời không.
Chu nãi nãi và hai người con dâu của bà ta mấp máy miệng, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
"Phụt!"
Chu Minh Châu phun một ngụm nước ra, sau đó cơ thể không ngừng ho khan.
"Minh Châu!"
Chu nãi nãi thấy thế, kích động bước lên trước ôm chặt Chu Minh Châu, khóc ròng nói: "Đứa trẻ này, sao lại ngốc như vậy chứ, sao con có thể tự sát hả? Con đi rồi thì nương biết sống sao đây!"
"Nương!"
Hai mắt Chu Minh Châu mê mang nhìn bốn phía xung quanh.
Thôn dân ở xung quanh ồ lên.
Khi nãy có mấy người đã thăm dò hơi thở của Chu Minh Châu, đều nhận định là Chu Minh Châu không cứu được nữa.
Sao mà được tiểu thôn trưởng ép ép ngực vài cái, thì đã tỉnh lại rồi?
Đây cũng quá thần kỳ rồi đi?
【Nhiệm vụ muội tử trượt chân hoàn thành】
【Phần thưởng nhiệm vụ: 100000 điểm kinh nghiệm x2】
【Thiên Đạo Luân Hồi Công thăng cấp】
【Thương Hải Kiếm Pháp thăng cấp】
【Tiểu Tu La Độn Pháp thăng cấp】
...