Đại Đạo Chi Thượng (Dịch)

Chương 17: Tân nương 1

Trần Thực nấp sau cửa sổ ngôi miếu đổ nát, vừa hay thu trọn cảnh tượng này vào đáy mắt. Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, mấy chục tu sĩ Thần Thai cảnh cứ thế bỏ mạng, khiến hắn không khỏi kinh hãi. Dưới ánh trăng, cô bé nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt hờ hững, không chút tình cảm con người, đưa tay ăn một miếng táo rồi xoay người rời đi. Sau lưng Trần Thực vang lên giọng nói của gia gia: "Không cần phải ngưỡng mộ, với thân thể hiện tại, con cũng có thể đánh bại đám nha dịch này." Trần Thực giật mình, vừa mừng vừa sợ hỏi: "Bây giờ con đã lợi hại như mẹ nuôi ở Phương Điện thôn rồi à?" Gia gia nhóm lửa, kiên nhẫn sắc thuốc, không ngẩng đầu lên nói: "Mẹ nuôi chỉ cần một cành cây cũng có thể giết chết con. Đừng thấy đám nha dịch kia có vẻ yếu, một chiêu pháp thuật cũng có thể khiến con mất mạng." Trần Thực khó hiểu. "Con không nhận ra sao? Lũ tu sĩ Thần Thai cảnh đó một khi đã bị cành cây áp sát là chắc chắn phải chết, căn bản không kịp phản kháng. Thần Thai của chúng tuy mạnh, nhưng thân thể lại quá yếu. Con chỉ cần tiếp cận được chúng trước khi chúng thi triển pháp thuật là có thể đánh chết." Gia gia vừa khuấy thuốc vừa thản nhiên nói: "Người tu luyện Thiên Tâm Chính Khí Quyết thường chỉ tu luyện thần thức, không rèn luyện thể phách, sức lực của con giờ đã đủ mạnh, hơn nữa sẽ ngày càng mạnh hơn. Đương nhiên, nếu chúng ra tay trước, chỉ một pháp thuật cấp thấp nhất cũng có thể dễ dàng cướp đi mạng sống của con. Hiện tại con chưa có chút chân khí nào để chống đỡ pháp thuật. Đối mặt với loại địch nhân này, con phải nắm lấy tiên cơ, không cho chúng bất kỳ cơ hội ra tay nào!" Trần Thực gật đầu. Đám nha dịch bên ngoài đều xuất thân tú tài, đều tu luyện Thiên Tâm Chính Khí Quyết, mà Thiên Tâm Chính Khí Quyết là pháp môn Luyện Khí Trúc Cơ, không chú trọng rèn luyện thể phách cho lắm. Nhưng hắn tu luyện Tam Quang Chính Khí Quyết lại khác, Tam Quang Chính Khí Quyết cần phải rèn luyện thành Thánh Thai Pháp Thể, cái gọi là Thánh Thai chính là Thần Thai, ý nói luyện thành thân thể giống như Thần Thai. Còn Pháp Thể là chỉ pháp lực, chân khí, ý nói pháp lực hùng hậu, sánh ngang với thân thể. Trần Thực không có Thần Thai, cho dù có luyện ra pháp lực cũng sẽ tiêu tán, nhưng nếu dồn toàn bộ công vào việc rèn luyện thân thể, tốc độ tiến bộ cũng nhanh gấp đôi người thường! Thêm vào đó, thuốc gia gia sắc cùng với "thức ăn" kỳ lạ kia càng khiến tốc độ của Trần Thực tăng nhanh hơn nữa! Không bao lâu sau, thuốc đã sắc xong. Trần Thực uống thuốc xong bèn tiếp tục tu luyện Tam Quang Chính Khí Quyết, bất tri bất giác tiến vào trạng thái nhập định, quên đi mọi thứ. Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, xuyên qua song cửa, in bóng trên mặt đất, tạo nên vẻ tĩnh mịch huyền bí. Gia gia tránh ánh trăng, ngồi trong góc tường, thân thể run rẩy không ngừng. "Đói, đói quá... Thơm quá, thơm quá, mùi thịt người..." Dưới vành nón lá, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Trần Thực, ngọn lửa trong miếu đổ nát bỗng chốc chuyển sang màu xanh lục, nhiệt độ không khí giảm mạnh, dường như tuyết sắp rơi. Con chó đen không nhịn được rùng mình một cái, co rúm người nằm im thin thít. Trong góc tối, gia gia đã đứng dậy từ lúc nào không biết, nhìn chằm chằm vào Trần Thực đang tu luyện. "Ta thật sự rất đói, rất muốn ăn thịt người!" Bỗng nhiên một cánh cửa sổ bật mở, gia gia đã biến mất khỏi ngôi miếu, xuất hiện bên ngoài. Ông cứ như không nhìn thấy những thi thể trên mặt đất, lướt đi vài bước rồi biến mất trong màn đêm dưới ánh trăng. Con chó đen thấy cửa sổ mở toang, vội vàng ngẩng đầu, sủa vang hai tiếng. Trần Thực bị đánh thức, vội vàng chạy tới đóng cửa sổ lại. "Gia gia lại ra ngoài rồi sao?" Trần Thực hơi ngẩn người, không thấy bóng dáng gia gia đâu trong miếu, vội vàng nhìn ra ngoài, chỉ thấy ánh trăng sáng tỏ, chiếu rọi xuống thi thể của mấy chục nha dịch và ngựa trắng. Bỗng nhiên, một thi thể khẽ động đậy. Trần Thực dụi mắt, nhìn kỹ lại, quả thật có một thi thể đang chậm rãi bò dậy dưới ánh trăng. Trần Thực giật thót mình: "Xác chết vùng dậy?" Hắn vừa nghĩ đến đây, bỗng thấy vô số thi thể trên mặt đất ngọ nguậy, chậm rãi bò lên. Ngay cả tám con ngựa kia, giờ phút này cũng chống bốn vó, đứng dậy! Trên người chúng đâu đâu cũng là vết thương, đáng lẽ phải chết không thể chết hơn được nữa, vậy mà giờ phút này lại có thể cử động, cứ như sống lại! Trái tim Trần Thực đập dồn dập, lúc này chó đen cũng mò đến, chống hai chân trước lên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Dưới ánh trăng le lói vọng lại tiếng nhạc, từng thi thể lắc lư theo điệu nhạc, như thể đang say rượu. Một người một chó căng thẳng tột độ, cố gắng nhìn ngó xung quanh, muốn tìm xem tiếng nhạc phát ra từ đâu. Một lúc lâu sau, tiếng kèn, tiếng trống ngày càng rõ ràng, từ trong rừng bỗng xuất hiện một gánh hát với hai hàng người đang vừa đi vừa múa! Trần Thực đã từng chứng kiến không ít đám cưới hỏi, đều náo nhiệt vô cùng, chủ nhà đều mời gánh hát đến tấu nhạc chúc mừng. Cảnh tượng bên ngoài lúc này giống như một đội ngũ rước dâu, chỉ có điều nhìn kỹ lại mới thấy, gánh hát kia lại là một đám hồ ly, chúng đứng thẳng bằng hai chân sau như con người, hai má phồng lên, ra sức thổi kèn đồng. Có con thì cầm chũm chọe, gõ leng keng, tiếng động chói tai, lại có con đeo trống bên hông, ra sức đánh thùng thùng. Chúng lảo đảo như đang nhảy múa dưới ánh trăng. Đi theo sau chúng là một chiếc kiệu lớn màu đỏ, không có người khiêng, cứ thế lơ lửng trên không trung, lắc lư theo tiếng nhạc. Mấy chục thi thể trước miếu cũng lắc lư theo nhịp điệu, trông vô cùng quỷ dị dưới ánh trăng. "Không phải Tà, là Trúy!" (Trúy - 祟: Ma làm, ma đói làm người để vòi ăn lễ. ) Trần Thực hít vào một hơi khí lạnh, hắn từng nghe gia gia nói, Trúy còn lợi hại hơn tà ma rất nhiều, ngay cả mẹ nuôi trong làng cũng không thể nào ngăn cản được! Mỗi lần Trúy giáng xuống đều có mấy ngôi làng bị diệt vong, dân làng cùng với mẹ nuôi, chỉ trong một đêm đã chết sạch không còn một mống! "Bùa đào mà gia gia để lại, chỉ sợ không ngăn nổi Trúy này!" Trần Thực nhìn về phía đoàn rước dâu, tấm màn đỏ trên kiệu phấp phới bay, mơ hồ thấy bên trong ngồi một nữ tử mặc hỉ phục đỏ thắm, đôi bàn tay trắng nõn, mặt được che kín dưới tấm khăn voan màu hồng. "Mời tân lang——" Bầy hồ ly đột nhiên quay đầu lại, đồng loạt nhìn về phía Trần Thực, vươn cổ lên, há miệng phát ra giọng nói của con người: "Mời tân lang lên kiệu——" Những thi thể đang nhảy múa theo điệu nhạc cũng cùng nhau quay sang nhìn Trần Thực, đôi mắt trắng dã nhìn chằm chằm vào thiếu niên trong miếu, đồng thanh nói: "Mời tân lang lên kiệu!" Trần Thực và Hắc Oa vội vàng rụt cổ lại, trái tim suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực. Bên ngoài đoàn rước dâu thổi kèn gảy đàn ca hát, chiếc kiệu đỏ lắc lư tiến về phía ngôi miếu đổ nát, đến đón tân lang! Trần Thực lùi lại thật nhanh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tấm bùa đào treo trên cửa ra vào và cửa sổ. Tuy trên lá bùa đào khắc họa phù văn, nhưng phù văn lại phác họa hình thái của một vị Môn Thần. Lá bùa do tu sĩ đã tu thành Thần Thai vẽ nên có thể khiến cho tà vật thông thường phải lui bước.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất