Trần Thực cảm thấy sau lưng có một đôi mắt sắc bén đang dò xét mình, sát khí trong đôi mắt ấy mãnh liệt vô cùng, thậm chí còn ảnh hưởng đến khí huyết trong người hắn, khiến chúng cuồn cuộn tuôn trào, cơ hồ không thể khống chế.
Thế nhưng, Trần Thực vẫn cố gắng kìm nén luồng khí huyết đang sôi trào, sắc mặt không đổi.
Bước chân hắn có phần phù phiếm, chẳng khác gì những đứa trẻ bình thường.
Hắc Oa lén lút nhìn tiểu chủ nhân, chỉ thấy Trần Thực trên mặt vẫn giữ nụ cười, nhưng nụ cười ấy lại dần trở nên cứng ngắc.
"Ta thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc thì ta đã để lộ sơ hở ở chỗ nào?"
Trần Thực nghĩ mãi vẫn không có lời giải, thầm nhủ: "Sau khi giết người, ngụy trang thành bộ dạng bình thường để che giấu lại khó khăn đến vậy sao?"
Bên bờ Ngọc Đái hà vang lên tiếng khóc nức nở, Trần Thực dừng bước, nhìn về phía bờ sông, chỉ thấy một người phụ nữ tay cầm chiếc giỏ, đang ngồi bên bờ sông đốt giấy. Hắn nhận ra người phụ nữ kia, là người của thôn bên cạnh, năm ngoái cũng vào khoảng thời gian này, nàng ta cũng khóc rất lâu ở nơi đây.
"Ngọc Xuyên, về nhà với mẹ đi con, mẹ nhớ con lắm." Giọng nói khàn đặc của người phụ nữ vang lên bên bờ sông.
"Hình như hôm nay là ngày giỗ của con trai nàng ta."
Trần Thực nhìn về phía dòng sông Ngọc Đái, trên mặt sông, ba đứa trẻ thủy quỷ năm nào lại xuất hiện, trong đó có một đứa bé có lẽ là con trai của người phụ nữ kia, nó lo lắng kêu lên: "Mẹ, đừng khóc nữa! Con ở đây mà! Con không có việc gì đâu!"
"Mẹ, con vẫn luôn ở chỗ này, mẹ nhìn con này! Sao mẹ không nghe thấy con nói gì vậy?"
"Mẹ ơi, chân con bị chuột rút, bị lún xuống bùn rồi! Mẹ ơi mau tới cứu con!"
...
Trần Thực đi đến bờ sông, hiển nhiên người phụ nữ kia không nhìn thấy con trai mình, cũng không nghe thấy con trai mình nói gì, chỉ biết ôm mặt khóc nức nở.
Đứa bé tên Ngọc Xuyên kia chạy đến, luẩn quẩn quanh người phụ nữ, nhưng dường như nàng ta chẳng hề hay biết.
Gió cuốn theo tro tàn của tiền giấy, bay lả tả trong không trung.
Gia Cát Kiếm dẫn theo đám nha dịch đuổi đến, vội vàng ghìm cương ngựa, nhìn lại chỉ thấy Trần Thực cởi bỏ y phục, mặc độc một chiếc quần đùi, sau đó "ùm" một tiếng nhảy xuống sông, lặn thẳng xuống đáy nước sâu.
Gia Cát Kiếm nhìn người phụ nữ, rồi lại nhìn những gợn sóng loang ra trên mặt nước, khẽ nhíu mày, đột nhiên lấy ra một lá bùa vàng.
Đây là Thiên Nhãn phù, có thể nhìn thấy quỷ thần.
Lá bùa vàng lắc lư, bừng cháy, tầm nhìn của Gia Cát Kiếm dần dần được khai thông, hắn nhìn thấy dưới đáy sông Ngọc Đái, hai con thủy quỷ giống như hai con cá lớn, một con đang siết chặt cổ Trần Thực, con còn lại thì ôm lấy hai chân hắn, định dìm chết hắn.
Thế nhưng sức lực của Trần Thực lại lớn đến kinh người, hai con thủy quỷ hoàn toàn không kéo nổi hắn, ngược lại còn bị hắn kéo tuột xuống đáy nước sâu.
Hai con thủy quỷ bám chặt lấy người Trần Thực như bạch tuộc, hắn vừa dùng tay, vừa dùng chân, đào bới trong lớp bùn dày, hình như đang tìm kiếm thứ gì đó.
"Bẩm đại nhân, hình như đứa trẻ kia bị thủy quỷ bắt mất rồi." Đám nha dịch nhìn ra dòng sông, nhưng chẳng thấy gì ngoài mặt nước, bèn nói.
Gia Cát Kiếm lại nhìn thấy rõ ràng mọi chuyện, thầm nghĩ: "Sức lực lớn như vậy, hơi thở dài như vậy, chắc chắn có thể ra tay trong vòng một trượng."
Hung thủ ở bãi cắm trại Lý gia gần đây đã ra tay trong phạm vi một trượng, tốc độ nhanh như điện chớp, cướp đi tính mạng người ta như lấy đồ trong túi, ngay cả tu sĩ Thần Thai cảnh cũng không kịp thi triển pháp thuật!
"Nhưng hắn mạo hiểm bị thủy quỷ dìm chết, rốt cuộc muốn làm gì?"
Lúc này, dường như Trần Thực đã đào được thứ gì đó trong bùn, tăng nhanh tốc độ. Gia Cát Kiếm sững người, chỉ thấy Trần Thực lôi từ trong bùn ra một vật đen sì, trông như một người.
Đợi đến khi lớp bùn đen bên trên bị nước cuốn trôi mới phát hiện đó là thi thể của đứa trẻ chừng mười mấy tuổi.
Trần Thực ôm thi thể bơi ngược dòng, thế nhưng hai con thủy quỷ kia lại bám chặt lấy hai chân hắn không buông, khí trong lồng ngực Trần Thực đã tiêu hao gần hết, lúc này sức lực ngày càng yếu ớt, dần dần không còn cách nào chống lại hai con thủy quỷ.
Ngay khi hắn sắp bị nhấn chìm, đột nhiên một con thủy quỷ nhỏ tuổi hơn bơi tới, xông vào đánh hai con thủy quỷ kia, vung nắm đấm đập chúng, vừa đánh vừa khóc, không biết đang nói những gì.
Thiên Nhãn phù của Gia Cát Kiếm chỉ có thể nhìn thấy quỷ thần, không thể nghe thấy quỷ thần, cũng không biết con thủy quỷ nhỏ kia nói gì.
Nhưng hiển nhiên hai con thủy quỷ kia có thể nghe thấy, bèn buông hai chân Trần Thực ra.
Trần Thực dùng sức lực còn lại bơi lên mặt nước, há miệng thở hổn hển, trong lòng còn sợ hãi.
Suýt nữa hắn đã chết đuối dưới sông!
Hắn định thần lại, ôm thi thể của đứa trẻ, bước từng một đi lên bờ. Người phụ nữ đốt vàng mã kia vẫn ở bên bờ, mắt đẫm lệ mông lung, nhìn thấy hắn tắm mình dưới ánh mặt trời, ôm một thi thể trẻ em đi tới.
Trần Thực đặt thi thể xuống đất, người phụ nữ lao tới, trên cổ thi thể có chiếc khóa trường mệnh, trên khóa khắc hai chữ "Ngọc Xuyên".
Người phụ nữ không kìm được bật khóc nức nở.
"Mẹ, mẹ tìm thấy con rồi!"
Con thủy quỷ nhỏ vừa cứu Trần Thực lúc nãy vui mừng chạy tới, lại thấy mẫu thân mình khóc càng thảm thiết, cũng không nhịn được òa khóc, "Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, mẹ tìm thấy con rồi, sao còn khóc? Mẹ mà khóc, con cũng muốn khóc..."
"Ngọc Xuyên, mẹ tìm thấy con rồi, mẹ đưa con về nhà."
Mẹ của Ngọc Xuyên ôm thi thể của con, nhìn Trần Thực, rồi quỳ xuống, dập đầu lạy hắn không biết bao nhiêu cái. Trần Thực luống cuống tay chân, không biết phải làm sao.
Đợi đến khi mẹ của Ngọc Xuyên đi rồi, Trần Thực đứng ngây người bên bờ sông.
"Ngươi là thủy quỷ, ngươi còn có mẹ, chỉ mình ta là không có." Hắn gỡ bùn đất trong kẽ móng tay, hạ giọng nói.
Dưới sông, hai con thủy quỷ kia vẫn đang nhìn hắn chằm chằm.
Trần Thực thấy vậy, lại nhảy ùm xuống sông.
"Hơi thở thật dài!"
Gia Cát Kiếm ghìm cương con ngựa đang xao động bên dưới, nhìn Trần Thực lại lặn xuống nước, đôi mắt lóe lên tinh quang, "Hơi thở dài như vậy chứng tỏ ngũ tạng của hắn rất khỏe mạnh, quyền cước tất sẽ cực nhanh, tựa như búa sắt, rìu sắc! Nếu hắn tìm được cơ hội, có thể giết chết chín vị tu sĩ Thần Thai cảnh chỉ trong chớp mắt!"
Ánh mắt hắn lại nhìn xuống con Hắc Oa to lớn đang nằm bên bờ, trong lòng thầm nghĩ: "Một tiểu phù sư mười mấy tuổi, sẽ tuyệt đối không gây cảnh giác với người khác, cho nên mới cho hắn cơ hội ra tay!"
Chỉ dựa vào việc vớt thi thể dưới sông, hắn đã có thể khẳng định Trần Thực chính là hung thủ giết chết chín vị tu sĩ ở khu đất cắm trại của Lý gia!