Trần Thực khụy gối, phi thân nhảy lên xà nhà, di chuyển men theo đó.
Hắn một tay nâng có chu sa và máu chó đen đã mài kỹ, một tay cầm bút, cẩn thận tỉ mỉ vẽ lên năm phù chú kia.
Xà nhà vốn không rộng, hắn nhất định phải cẩn thận, bằng không sơ sẩy một chút thôi là rơi xuống.
Năm phù chú này hiển nhiên là do một tu sĩ tinh thông phù chú tạo ra, dùng phù chú hóa thành tà ma, lần theo mùi nước tiểu của đồng tử mà bắt cóc chúng.
Sau khi bắt được sẽ treo ở đây.
Nếu lỗ mãng cứu người chắc chắn sẽ kích thích uy lực của những phù chú này, nói không chừng cứu người không thành ngược lại hại chết người sống sót, bởi vậy mục tiêu của Trần Thực là phá hủy năm phù chú kia trước, sau đó mới cứu người.
Nhưng nếu chỉ đơn thuần dùng bạo lực phá hủy phù chú vẫn sẽ kích hoạt uy lực của chúng, bởi vậy hắn dùng chu sa mài nhỏ thay đổi kết cấu của những phù chú này, khiến cho chúng không cách nào phát huy uy lực.
Chẳng bao lâu sau, hắn đã bôi chỗ mắt của bốn phù chú thành hoa, phía đầu quệt thành một mớ hỗn độn.
Mấu chốt nhất là miệng, miệng của đầu lâu quỷ quái được nối với xiềng xích, nếu như kích hoạt phù chú, xiềng xích siết chặt, chỉ sợ lưỡi của mấy đứa trẻ này sẽ bị kéo ra khỏi cổ họng ngay tức khắc!
Trần Thực dùng chu sa bịt kín miệng bốn phù chú, như vậy cho dù bùa chú còn uy lực, cũng không thể thu hồi xiềng xích.
Chỉ là chu sa trong nghiên mực đã dùng hết, không thể nào bôi lên phù chú thứ năm.
Phù chú thứ năm không trói buộc đứa trẻ nào, Trần Thực cảm thấy không cần thiết phải bôi, lập tức đi về phía cậu bé gầy yếu hơi thở mong manh kia.
Nhưng đúng lúc này, đầu lâu quỷ quái trong phù chú thứ năm chậm rãi mở mắt, xiềng xích trong miệng quỷ quái ào ào trượt xuống một đoạn.
Bàn tay Trần Thực đã chạm tới cánh tay Lưu Phú Quý, thấy vậy nín thở, không dám nhúc nhích.
Con mắt của đầu lâu quỷ quái trong phù chú thứ năm dần dần mở to, con ngươi được vẽ bằng chu sa đảo một vòng, liếc nhìn Trần Thực, khuôn mặt quỷ quái như đang cười, chỉ là có vẻ hơi vặn vẹo.
Ào ào, ào ào.
Từng đoạn xiềng xích bắt đầu co giật, phần cuối xiềng xích rủ xuống chậm rãi nâng lên như đầu rắn.
Trong lòng Trần Thực trầm xuống, vẫn bị phát hiện!
Đầu lâu quỷ quái trong phù chú thứ năm đột nhiên mở miệng, thanh âm ầm ầm vang dội: "Vị đại hiệp này là người phương nào? Vì sao hủy hoại đạo pháp của ta?"
Thanh âm này cực kỳ vang dội, chấn động màng nhĩ, khiến nhà hoang này rung lên bụi đất, khiến bụi mù bay mịt mù rơi xuống!
Đây không phải phù chú quỷ quái đang nói chuyện, mà là chủ nhân của phù chú mượn mắt quỷ quái quan sát Trần Thực, lại mượn miệng quỷ quái trò chuyện với hắn!
Trần Thực thầm kinh hãi, bản lĩnh như vậy đã vượt qua Phù sư bình thường!
"Vì sao hủy hoại đạo pháp của ngươi? Ngươi dùng hài tử trong thôn luyện tà thuật gì? Bốn mạng người, trong mắt ngươi là cái gì?"
Trần Thực vừa nói, vừa cầm lấy lưỡi câu móc vào mí mắt Lưu Phú Quý, không kịp gỡ lưỡi câu xuống, vội vàng vận sức kéo mạnh, cố gắng kéo đứt sợi dây xích nhỏ nối với lưỡi câu.
Hơn mười ngày nay hắn tu luyện Tam Quang Chính Khí quyết, đã sớm luyện được lực lượng mạnh mẽ vô cùng, vung tay nhấc chân đều có thể phá đá đập bia, thế nhưng sợi xích nhỏ bé này lại cực kỳ kiên cố, Trần Thực vận sức kéo một cái thế mà không đứt.
Hắn lại vận sức lần nữa, lần này sợi xích mới đứt!
Hắn nắm lấy một sợi dây xích khác, dùng hết sức lực kéo đứt sợi xích.
Tiếp theo là dây xích trên mũi, trên miệng!
"Mạng người nhà quê, chẳng lẽ không phải mạng người?"
Đầu lâu quỷ quái kia phát ra tiếng cười lạnh, "Ngươi cũng là Phù sư, chẳng lẽ chưa từng dùng tính mạng người khác để luyện bảo vật? Ta chẳng qua chỉ muốn luyện một chiếc Tục Mệnh đăng, cần tinh khí của năm đồng nam ngưng tụ thành dầu thắp mà thôi, các hạ xông vào đạo tràng của ta, phá hỏng chuyện tốt của ta, chẳng lẽ không nể mặt chút nào hay sao?"
Phù chú thứ năm trở nên vặn vẹo, đường nét tạo thành phù chú uốn lượn như từng con rắn đỏ tươi, cùng nhau tạo thành khuôn mặt quỷ quái.
"Vút ---"
Sợi xích từ trong miệng phù chú thứ năm rơi xuống như mãng xà múa, cuộn về phía Trần Thực!
Trần Thực một tay nắm lấy lưỡi câu móc vào lưỡi Phú Quý, gỡ móc câu, một tay chộp tới sợi xích kia.
Trước hết hắn phải gỡ tất cả lưỡi câu trên mặt Phú Quý, nhất là lưỡi câu lớn trên lưỡi, nếu không tùy tiện đi cởi xích trói tay chân Phú Quý chỉ khiến những lưỡi câu này trực tiếp xé toạc gương mặt Phú Quý, đồng thời kéo lưỡi cậu bé ra khỏi cổ họng!
Đó không phải cứu người, mà là hại người!
Hắn gỡ móc câu xuống, đồng thời sợi xích kia cũng bị hắn nắm lấy, thế nhưng sợi xích giống như mãng xà, thuận thế quấn quanh cánh tay hắn, xoay tròn vun vút, số vòng quấn quanh càng ngày càng nhiều, càng lúc càng chặt!
Trần Thực vận khí huyết, chỉ trong nháy mắt khí huyết sung mãn trên cánh tay, khiến cánh tay này nhanh chóng trở nên to lớn, dưới chân phát lực, thân hình nhảy lên, đưa tay nắm lấy một sợi xích khác đang trói chặt tay chân Phú Quý.
Hắn nhanh chóng quấn sợi xích lên chân trái của mình, tránh để bản thân rơi xuống.
Trên đỉnh đầu hắn, nét vẽ của phù chú thứ năm đã thành thực thể, hóa thành đầu lâu quỷ quái màu đỏ thẫm, to hơn một trượng, há cái miệng to như chậu máu cắn về phía hắn, mùi tanh hôi xộc thẳng vào mũi!
Cái miệng lớn của quỷ quái mà dân làng nhìn thấy, chắc là do loại phù chú này biến thành.
Cái lưỡi dài rủ xuống, chính là xiềng xích trong miệng chúng!
Trần Thực vận sức, cố gắng hất văng cái đầu quỷ quái đang lao tới kia nhưng lại không xê dịch nổi, cái đầu quỷ quái này cực kỳ mạnh mẽ, lực lượng còn lớn hơn hắn, hơn nữa còn có thể lơ lửng giữa không trung, sức người không thể chống lại!
Lúc này Trần Thực đang ở giữa không trung, chỉ dựa vào một sợi xích mượn lực hoàn toàn không thể là đối thủ của đầu lâu quỷ quái.
Mắt thấy cái đầu quỷ đỏ thẫm kia sắp sửa nuốt chửng hắn, Trần Thực dồn lực vào chân, giẫm mạnh xuống, nóc nhà lập tức chấn động ầm ầm, tấm ván gỗ buộc xiềng xích phát ra tiếng răng rắc.
Tuy lực lượng của hắn không bằng phù quái này, nhưng cũng cực kỳ kinh người, chân giẫm xuống, nóc nhà lập tức không chịu nổi bị hắn giẫm sập!
Từng tấm ván gỗ vẽ phù chú và mái ngói rơm rạ trên nóc nhà, cùng nhau rơi xuống, nện lên đầu phù quái kia!
Sợi xích trên chân Trần Thực lập tức buông lỏng, thân thể như cá bơi, ôm lấy Phú Quý, rơi xuống phía dưới.