Hắc Oa liên tiếp hắt hơi mấy cái, nơi này thực quá lạnh, lạnh đến mức khiến nó run lẩy bẩy.
Nó dừng ở ngoài cửa, không tiến vào sơn trang.
Trên ngạch cửa sơn trang khắc hai chữ "Kính Hồ".
Kính Hồ sơn trang.
Trần Thực cảm thấy kỳ quái, trong sơn trang lại không có một con muỗi nào, hắn nằm bất động như vậy, lẽ ra sớm đã bị muỗi đốt, thế nhưng lại không thấy tới một con muỗi.
Không chỉ không có muỗi, cũng chẳng nghe thấy tiếng chim hót, tất cả đều tĩnh lặng, yên ắng đến mức khiến người ta không rét mà run.
Một cây đại thụ lọt vào tầm mắt Trần Thực, gốc cây rất to, vỏ cây tựa như từng mảnh vảy rồng mọc ngược, thân cây thẳng tắp phải ba đến năm người mới ôm xuể.
Dưới tán cây lớn, một cỗ quan tài nằm yên, đen mịt, chổng lên, tựa vào thân cây.
Trần Thực chuyển động con mắt, muốn nhìn kỹ hơn, nhưng chỉ thấy gốc đại thụ vảy rồng thứ hai và quan tài bên dưới đã hiện lên trước mắt.
Sau đó là gốc đại thụ thứ ba, quan tài đen thứ ba.
Xe gỗ dừng lại ngay dưới một cây đại thụ vảy rồng giữa sơn trang, dưới gốc cây này cũng có một cỗ quan tài dựng thẳng, màu đen sẫm, kích thước không lớn, hẳn không phải dành cho người lớn.
Gia gia mở quan tài, đặt Trần Thực vào, rồi đóng nắp quan tài lại.
Nhắc tới cũng lạ, nơi này lạnh đến lạ thường, thế nhưng khi Trần Thực nằm vào trong quan tài, thân thể lại dần ấm áp lên.
Trái tim hắn cũng từ từ hồi phục, mỗi nhịp đều mạnh mẽ, vững chắc.
Càng khiến hắn cảm thấy kỳ lạ chính là, hắn nằm trong quan tài này, lại cảm thấy trong lòng tĩnh lặng như mặt nước, nội tâm cực kỳ thanh thản, như thể hắn cực kỳ quen thuộc với nơi này.
Thậm chí hắn thoải mái ường chìm vào giấc ngủ, mãi cho đến khi gia gia mở quan tài ra hắn mới tỉnh lại.
Gia gia vui mừng sờ tay Trần Thực, lòng bàn tay đã trở nên ấm áp, trái tim đang đập mạnh mẽ đều đặn.
Trần Thực đứng dậy bước ra từ quan tài, vận động tay chân, chỉ cảm thấy thân thể đã hồi phục như trước, chỉ có điều trong lòng đầy ắp những thắc mắc.
"Gia gia, trước kia con từng tới nơi này rồi à?"
"Ừ."
"Trước kia ta từng nằm trong chiếc quan tài nhỏ này?"
"Ừ."
"Lần trước con tới đây, cũng giống như bây giờ?"
"Còn nghiêm trọng hơn lần này. Lần trước, con... bị trọng thương."
Trần Thực suy nghĩ một chút, thăm dò: "Có phải là lần con đứng đầu kỳ thi tú tài của năm mươi tỉnh không? Con đã nằm ở đây bao lâu?"
"Đúng, rất lâu." Gia gia thì thầm.
Ông lão dọn dẹp xong xe gỗ, ngước mắt nhìn về phía này.
Trần Thực chậm rãi đóng lại quan tài, chăm chút cho ngôi nhà thứ hai của mình, lo sợ làm hỏng nó.
Hai ông cháu lên xe gỗ, Trần Thực nhìn về phía những quan tài dựng đứng khác trong sơn trang. Tại đây có tám cỗ quan tài đặt đứng, bảy quan tài đen khác phân bố dưới từng cây cổ thụ, hắn không nhìn thấy quỷ thần, không biết trong những quan tài này có kẻ nào đang chìm trong giấc ngủ say hay không.
Có điều, hắn mơ hồ cảm nhận được từ những quan tài dựng đứng này truyền tới một sức ép cực kỳ mạnh mẽ. Khi ánh mắt của hắn nhìn tới, sức ép kia càng ngày càng mạnh!
Rõ ràng, trong quan tài có thứ gì đó rất đáng sợ!
"Nơi dưỡng thi này, là ta cùng vài bằng hữu tìm được."
Gia gia điều khiển la bàn, xe gỗ từ từ lùi ra, nói: "Không thể gọi là bằng hữu, chỉ là quen biết, biết lẫn nhau, thỉnh thoảng nói chuyện với nhau. Bọn họ sợ chết, cũng giống như ta, bởi vậy mọi người cùng nhau xây dựng sơn trang này. Đặt thân xác ở đây không cần lo bị hư hại. Đã có một số lão già không chịu được vào cư ngụ. Nhưng mỗi người vào đây, đều phải tuân thủ vài quy tắc cơ bản."
Ông lão dừng lại một chút, nói: "Không thể hỏi về xuất thân của người khác, không thể hỏi người tới đây là ai, không được tiết lộ nơi này cho người ngoài, mỗi lần không quá hai người. Nếu vi phạm sẽ bị tấn công. Khà khà, nếu chúng thức dậy từ quan tài, sẽ rất đáng sợ."
Trần Thực cười nói: "Khó trách con chó không đi theo chúng ta."
Xe gỗ rời khỏi sơn trang, Hắc Oa vội vàng chạy lại, gần con chó còn có một chiếc xe kéo rất sang trọng.
Không giống như chiếc xe gỗ thô kệch của gia gia, chiếc xe này được chế tác tỉ mỉ, khung xe bằng gỗ, trục xe bằng đồng, trang trí vàng, đính châu báu, nóc xe che bởi tán lớn, đầu xe là bốn con tuấn mã. Ngay cả ngựa cũng mặc áo giáp vàng bạc.
Trên càng xe còn có một người đánh xe, tay cầm roi.
Trong xe là một vị có dáng dấp vương tôn quý tộc, y phục trắng như tuyết, mày kiếm mắt sáng, phong thái tuấn tú, toát lên khí chất ung dung cao quý.
Thấy hai ông cháu đi ra, nam tử y phục trắng như tuyết mới đứng dậy, từ tốn bước xuống xe.
Ngang hông hắn đeo một thanh trường kiếm, vỏ kiếm làm bằng sơn đen, có đường vân hình thoi, giữa vỏ thon gọn tựa thân hình nữ tử, chuôi kiếm và đuôi vỏ đều điêu khắc mài giũa từ đồi mồi, vô cùng hoa lệ, thu hút ánh nhìn.
Nam tử áo trắng đeo kiếm theo kiểu chuôi hướng xuống dưới, thân hình cao lớn, bước chân từ tốn.
Hắn rời khỏi xe, chỉ thấy bốn con tuấn mã đang kéo xe bỗng nhiên hóa thành bốn con ngựa đá!
Mà người đánh xe cũng tự hóa thành một pho tượng đất nung, vẫn đang giơ dây cương trong tay, tạo dáng thúc ngựa.
Trần Thực đang kinh ngạc, chỉ thấy nam tử áo trắng đã đến bên cạnh hai ông cháu, cúi mình thi lễ với hai người.
Gia gia cũng tự cúi mình đáp lễ.
"Đã lâu không gặp, phong thái của Trần sư vẫn như xưa."
"Không dám. Tiêu Vương Tôn phong độ xuất trần, ta không thể sánh bằng."
Hai người khách sáo vài câu.
Ánh mắt Tiêu Vương Tôn kia dừng lại trên mặt Trần Thực, nhìn hắn thật sâu, tán thưởng: "Thủy Hỏa Đãng Luyện, quả nhiên bất phàm."
Đồng tử gia gia hơi co lại.
Trần Thực bỗng có cảm giác rùng mình, tựa hồ lại bị một con báo bị thương nhìn chằm chằm, trong lòng nghi hoặc: "Gia gia sao lại nổi sát tâm?"
Tiêu Vương Tôn cũng cảm ứng được sát khí kia, không nói thêm gì, chỉ lên tiếng: "Xin lỗi." Nói xong, tự mình bước vào trang viên.
Trần Thực quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Vương Tôn đến trước một cỗ quan tài dựng đứng. Cỗ quan tài kia tựa như một căn nhà nhỏ, cao một trượng hai, dài một trượng tám, bề mặt khắc đầy phù chú hoa lệ tới cực điểm, đủ loại phù văn khiến người ta hoa cả mắt.
Nắp quan tài kia tự động mở rộng, bay ra ngoài, tiếp đó từ trong quan tài lại bay ra một tấm ván quan tài màu hoàng cam, rồi lại bay ra tấm ván quan tài ánh bạc lấp lánh, kế tiếp là một tấm ván quan tài vàng rực rỡ, cuối cùng bay ra một tấm ván bằng ngọc, kích thước gần như tấm ván quan tài bình thường.
Tiêu Vương Tôn bước vào trong quan tài, từng tầng ván quan tài lần lượt bay vào trong, phong kín hắn ở bên trong.