Ánh bình minh ấm áp chiếu xuyên qua những cửa sổ của lâu đài và chiếu lên khuôn mặt của Caesar. Anh giật mình tỉnh giấc sau đó nhìn ngó xung quanh, không có chiến hào hay tiếng pháo, cũng không có cây AK quen thuộc và những người đồng đội, chỉ là một căn phòng lớn được trang trí như ở thời Trung cổ.
Anh lấy tay đỡ lấy sau gáy rồi xoay vai, nặng nề ngáp dài. Cơn mệt mỏi từ buổi huấn luyện ngày hôm qua vẫn còn đó. Trên thực tế, cả cơ thể của anh vẫn đang đau nhức, tuy nhiên điều đó không ngăn cản những dự định ngày hôm nay của anh.
Caesar mặc lên bộ quần áo và bắt đầu một đợt vận động mạnh kéo dài một giờ đồng hồ. Sau khi quay trở lại lâu đài, cơ thể của anh ướt đẫm mồ hôi cùng với cảm giác đau nhức từ các cơ bắp. Sau khi tắm khoảng nửa tiếng để giãn cơ và làm sạch cơ thể, anh cuối cùng cũng cảm thấy cơ thể thoải mái và bắt đầu công việc của hôm nay.
Sự thay đổi của anh đã làm cả gia đình và những người hầu cảm thấy sốc. Thức dậy sớm, huấn luyện thể chất, ăn thịt và quan tâm đến sự phát triển của lãnh địa, những công việc anh chưa từng chạm vào trước đây. Sau khi anh xuống khỏi giường sau cơn sốt, anh như biến thành một con người khác.
Điều này cũng không hoàn toàn sai, bởi vì giờ anh cũng không phải chỉ là Caesar von Kufstein mà còn là Nguyễn Phong. Mặc dù anh không chắc mình chỉ đơn giản là sở hữu ký ức, kiến thức và trí tuệ của nhân cách tên Nguyễn Phong, hay thực sự một Nguyễn Phong đang sống trong cơ thể của Caesar von Kufstein.
Nhưng điều đó không quan trọng, suy cho cùng thì hiện tại anh là Caesar von Kufstein, và với kiến thức từ Nguyễn Phong, anh có thể phát triển lãnh địa của mình thịnh vượng và sống vô lo vô nghĩ như một Nam tước giàu có. Mặc dù sẽ mất một khoảng thời gian để mọi thứ đi vào quỹ đạo, nhưng anh có thể dẫn dắt cha mình đưa lãnh địa vào thời đại công nghiệp trước khi anh kế vị.
Với tư cách là người kế vị, anh lại có quá ít quyền lực trong tay, do đó những đứa em trai của anh mới có thể đánh chủ ý đến chức vị Nam tước này. Tuy nhiên, với những kiến thức từ "một vị học giả uyên bác", quyền lực của anh sẽ tăng dần theo thời gian. Người cha bướng bỉnh của anh đang đi tìm một vài kẻ có thể xác minh những thiết kế hiện tại của anh có hoạt động hiệu quả hay không, vì vậy trước đó, tất cả những gì anh có thể làm là tìm hiểu thêm về các vấn đề của lãnh địa.
Anh dùng bữa sáng trong thư viện của lâu đài, nơi anh đang lật xem từng trang của những thông tin liên quan đến lịch sử tài chính của lãnh địa. Như anh đã đoán, mặc dù lãnh địa là một nơi giàu tài nguyên, nhưng cha anh, ông nội anh và các đời Nam tước đi trước đều không thể tận dụng được nó. Anh lắc đầu và đóng cuốn sách lại và thở dài.
"Xem ra việc để một chiến binh rời khỏi vị trí chiến đấu và đưa người đó đi quản lý gần 1000km² với hơn 30.000 dân là một ý tưởng tồi."
Caesar biết mặc dù họ chỉ có công nghệ thời Trung cổ, nhưng rõ ràng họ đang sống ở trên sắt, trữ lượng sắt của khu vực này nhiều đến mức một gia đình ở gần chân núi có thể dễ dàng tìm thấy quặng sắt trong vườn sau khi đào sâu xuống hơn một mét.
Ấy vậy mà tất cả những gì cha anh có thể thể làm là đầu tư vào nông nghiệp trong khi việc đào mỏ chỉ giới hanh ở mức tối thiểu. Không chỉ thế những thứ ít ỏi đào được lại được bán với cái giá rẻ mạt. Một vùng đất lẽ ra nên trở thành một trung tâm luyện kim lại trở thành một vùng đất nông nghiệp tầm trung và nền luyện kim bị tụt dốc thảm hại.
Nền kinh tế của lãnh địa dựa hoàn toàn vào nền nông nghiệp tự cung tự cấp, chỉ có thể nói rằng đó là quá lạc hậu. Ngay cả thị trấn gần lâu đài nhất cũng không khác gì một làng nông nghiệp. Caesar vuốt mắt trước tình cảnh của lãnh địa khi cảm thấy đau đầu vì hiểu rõ lãnh địa của gia đình kém đến mức nào.
Anh thở dài rồi ngước mắt lên, Caesar bỗng nhận thấy em gái mình đang trốn sau một tủ sách là lén quan sát anh. Anh gần như đã phải cười khi nhìn thấy cô gái nhỏ núp sau những cuốn sách nhìn anh đầy sợ hãi. Hiển nhiên hành vi của anh mấy ngày nay đã làm cô gái trẻ hoảng sợ, cô cho rằng anh trai mình đã bị quỷ nhập.
Cầm lấy cốc nước lựu, anh uống lấy một ngụm, sự chú ý vẫn không rời khỏi cuốn sổ. Anh cảm thấy nếu như có một cốc Kvas hoặc bia lạnh vẫn sẽ tốt hơn. Khi cô bé cảm thấy mình đã an toàn và không bị anh trai chú ý đến, Caesar thở dài.
"Henrietta, anh biết em trốn ở đó..."
Cô bé giật mình khi nghe anh gọi tên. Cô đã bị anh trai mình phát hiện, hoặc con quỷ đáng chiếm lấy cơ thể anh trai cô đã phát hiện ra cô, vì vậy cô bé hoảng sợ và chạy trối chết ra khỏi thư viện. Caesar cười khúc khích khi nhìn thấy cô bé chạy trốn khỏi anh, anh cũng đại khái đoán được vì sao cô bé lại hành động như thế. Nhưng bây giờ không phải lúc để quan tâm đến suy nghĩ của trẻ con.
Caesar dành phần lớn thời gian trong ngày tại thư viện để nghiên cứu mọi thứ về lãnh địa từ các vấn đề tài chính, sản lượng nông nghiệp hay các mỏ cũng như những vấn đề khác của khu vực. Trong hệ sinh thái của giới quý tộc, gia đình anh là giai tầng cấp thấp trong giới quý tộc, phía trên cha anh còn có những kẻ cai trị khác nữa. Nhà Von Kufstein nằm dưới sự quản lý trực tiếp của nhà Habsburg, gia tộc là kẻ cai trị của Công quốc Áo và Quận Tyron trong lịch sử của kiếp trước.
Buồn cười là Lambert, đứa em trai thứ hai của anh lại có hôn ước với một trong những cô con gái của nhà Habsburg, đối với nhà Kufstein thì đây là một vinh dự lớn lao. Trong khi con trai cả của gia đình, Caesar von Kufstein và cả con trai thứ Berengar von Kufstein đều đã trưởng thành nhưng lại chưa có gia đình hay có hôn ước.
Trong khi em trai anh, Berengar von Kufstein đã có lời thề danh dự với Dòng huynh đệ nhà Teuton, và đang thực hiện lời thề vì đức tin của mình thì anh lại không có gia đình vì vấn đề sức khỏe. Chủ yếu bởi vì người ta không biết anh có thể sống đến khi làm cha của một đứa trẻ hay không.
Caesar không quan tâm đến những thứ này. Suy cho cùng, khi còn là Nguyễn Phong, anh đã dành phần lớn thời gian của mình để cố vật lộn mà sống sót trong xã hội trước khi trở thành lính đánh thuê với mức lương hậu hĩnh. Chà, dù sao anh cũng có hơn 600.000 đô trong ngân hàng, có nghĩa anh có khoảng 12 tỷ VND, hoàn toàn đủ để anh có thể cưới một cô gái xinh đẹp khi trở về Việt Nam và sống một cuộc sống khá giả.
Kiếp này cũng như thế, nếu anh không làm ra điều gì đấy có giá trị, chỉ sợ rằng anh cũng sẽ không lấy được vợ. Mặc dù anh không quá lo lắng về việc đó, nhưng sẽ dễ dàng hơn nếu anh có chút cơ bắp. Đến lúc đó chỉ với bề ngoài của mình, anh cũng có thể cưới được một cô gái xin đẹp, dù rằng cô ấy chỉ là một thường dân.
Mặc dù vậy, anh không cho rằng gia đình sẽ đồng ý một cuộc hôn nhân như vậy. Dù sao đây cũng là thời phong kiến, quý tộc không thể cưới thường dân. Caesar đặt vấn đề đó sang một bên, đó không phải là dự định hiện tại của anh. Nếu anh muốn lựa chọn vợ, trước tiên anh phải có quyền lực và cả sức mạnh thể chất, cả hai thứ này đều không phải một sớm một chiều liền có thể.
Sau khi dành nửa ngày để xem xét các công việc của lãnh địa, anh nhận thấy rằng mặt trời đã lặn và do đó quyết định bây giờ sẽ là thời điểm thích hợp để hỏi cha anh về tính khả thi trong các thiết kế của anh. Chắc chắn ông đã hỏi những người có kinh nghiệm rồi, dù sao ít nhất cũng phải có một người như thế phục vụ cha anh.
Caesar đặt những cuốn sách trở lại đúng vị trí của chúng và rời khỏi thư viện, anh đi dọc hành lang của lâu đài cho đến khi đến cửa phòng làm việc của cha mình. Trước khi kịp gõ cửa, anh có thể tình cờ nghe được cuộc trò chuyện khó chịu giữa ba người đàn ông - một trong số đó anh nhận ra là cha mình.
"Tôi không quan tâm Ser Ingbert có xuất thân thế nào, tôi đã làm việc trong lĩnh vực kỹ thuật hơn ba mươi năm và tôi chỉ muốn nói rằng các thiết kế này thật tuyệt vời! Những thiết kế này sẽ hoạt động chính xác như ngài Caesar đã mô tả, thưa bề trên của tôi!"
Một tiếng chế giễu theo sau lời nói của người đàn ông, đó là giọng nói nghe có vẻ trẻ hơn nhiều.
"Thưa ngài, đừng nghe lời ông già này, ông ta là một thường dân. Ông ta không có trình độ học vấn mà tôi đã tiếp nhận qua. Tôi đảm bảo với ngài, những thiết kế này không gì hơn là những nét vẽ nguệch ngoạc của một đứa trẻ nghĩ rằng nó biết gì đó về kĩ thuật."
Caesar có thể biết qua câu nói đó rằng người đã nói những điều như vậy về bộ chuyển đổi Bessemer là một kẻ ngu ngốc dựa vào bằng cấp để đạt được vị trí của mình. Nhưng cha anh đã không làm anh thất vọng, ông sau khi nghe cả hai kỹ sư của anh ấy thảo luận về các thiết kế, anh ấy đã thở dài một hơi dài trước khi đưa ra quyết định của mình.
"Ser Ingbert, bây giờ anh có thể rời đi. Tôi có nhiều điều cần thảo luận với Kỹ sư của mình."
Mặc dù Caesar không thể nhìn thấy mọi thứ bên trong nhưng anh ấy có thể đoán được biểu cảm trên khuôn mặt của tên ngốc lúc này và mỉm cười hài lòng. Đột nhiên, cánh cửa mở ra và anh đối mặt với người đàn ông tên là Ser Ingbert.
Người đàn ông ở độ tuổi gần ba mươi và có mái tóc nâu nhạt thắt đuôi ngựa với đôi mắt xanh lục. Anh ta mặc một chiếc áo chẽn được tô điểm quá mức, phô trương sự giàu có của anh ta. Anh ta chính xác là kiểu người được nuông chiều giống như Caesar trước đây. Sau khi kiểm tra chiếc nhẫn trên ngón tay có khắc hình đầu lợn rừng, Caesar có thể đoán được danh tính của người đàn ông trước mặt mình.
Người đàn ông này gọi là Ingbert Heltzer, con trai của một trưởng đoàn kị sĩ đến từ Sieghard. Nhưng những gì anh đã đoán, người đàn ông này đạt được vị trí kĩ sư nhờ vào cha của hắn bởi vì ngay cả với tiêu chuẩn thời trung cổ, kiến thức của anh ta cũng chỉ là một trò đùa. Rõ ràng một kẻ giàu có như anh ta không có kiến thức cho vị trí anh ta đang nắm giữ.
Sau khi nhìn thấy Caesar, anh ta chỉ bị động vu khống, sắc mặt Ingbert trở nên chua chát. Điều cuối cùng hắn ta muốn là nhìn thấy con trai Nam tước đứng ngoài cửa, nghe lỏm được những lời nhận xét khiếm nhã của anh ta. Tuy nhiên, sai lầm đã xảy ra và Caesar bây giờ chỉ nhìn Ingbert như thể anh ta là một tên đần.
Sau khi Ingbert nổi cơn thịnh nộ bỏ đi, Caesar nghe được giọng nói đầy uy quyền của cha mình từ phía sau cánh cửa.
"Vào đi."
Hiển nhiên, Nam tước đã biết đến sự tồn tại của anh ở ngoài cửa thư phòng từ đầu. Bây giờ, khi Caesar đã bước vào phòng làm việc, anh thấy mình đang bị cha mình và một ông già khoảng gần năm mươi nhìn chằm chằm, người mà anh đoán là kỹ sư trưởng của Nam tước.
Bị hai người nhìn, Caesar nuốt nước bọt, anh cảm giác như mình sắp phải bị mắng mỏ.