Chương 276: Mười Bước Một Giết, Trăm Bước Một Trận Chiến (1)
Hắc Ám Ma Triều qua đi, ma vật trong vùng này rõ ràng mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Đây cũng là chuyện trong dự liệu, đối với đủ loại ma vật trong Ma Tức hồ này mà nói, Hắc Ám Ma Triều, chính là ma tức Hắc Ám đậm đặc hơn gấp mười lần, thậm chí chỉ cần được dư ba Hắc Ám Ma Triều quét qua, đối với lực lượng của bọn chúng cũng đều có chỗ gia tăng. Đây tựa như là người tu hành gặp được Hồng Mông Tử Khí trong truyền thuyết vậy, được loại tiên khí này quét trúng, chỉ cần nhục thân không bị xé rách, thì tu vi tăng lên đơn giản chính là chuyện đương nhiên. Loại Hắc Ám Ma Triều này, đối sinh linh tới nói là tử kiếp, nhưng đối với ma vật tới nói chính là thiên đại tạo hóa!
Mà điều này cũng khiến cho Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh vấp phải càng nhiều hung hiểm trên con đường cầu sinh này.
Ra ngoài cầu viện, vốn là một mình xông ra ngoài, để tránh toàn quân bị diệt, nhưng đến lúc này, hai người Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh cũng không ai nói về chuyện tách ra mà đi, vô ý thức liền đi chung với nhau, mà Phương Nguyên cũng không định trở lại hướng cũ mình đã đi, hắn cũng không biết mình bị Hắc Ám Ma Triều cuốn đi bao xa, lúc này chỉ có thể tiến lên theo con đường của Lạc Phi Linh.
"Chân ngươi bị thương, khó tránh khỏi ảnh hưởng đến hành động, nhưng nếu chúng ta muốn vượt qua, tốc độ cũng tuyệt đối không thể quá chậm, cho nên ráng chịu chút đi, theo sát ta, không cần ngươi ra tay đối phó ma vật, bảo vệ tốt bản thân là được!"
Phương Nguyên nắm ma ấn kiếm đi ở phía trước, cũng không quay đầu lại dặn dò Lạc Phi Linh.
"Ừm, tạ ơn Phương đại sư huynh. . ."
Lạc Phi Linh liên tục gật đầu như gà mổ thóc, lúc này chân phải nàng hành động vẫn còn có chút không linh hoạt, trong tay cầm một nhánh cây không biết từ nơi nào chặt tới, chống đi xiêu xiêu vẹo vẹo, thành thành thật thật đi theo sau lưng Phương Nguyên, một tấc cũng không rời!
"Đi!"
Phương Nguyên bước dài ra ngoài, thần kinh căng thẳng tới cực điểm, trên đoạn đường hắn đi qua này, thỉnh thoảng lại có ma vật từ những nơi không thể lường trước được nhào ra, nhưng đều bị hắn sớm phát giác, khi thì né tránh, khi thì đánh chết, thân hình hắn cùng Lạc Phi Linh phiêu hốt nhanh chóng bên trong đám ma vật, có thể trốn thì trốn, có thể tránh thì tránh, nếu thật gặp được tình huống khó có thể ứng phó, thì trực tiếp giết chết.
Lúc này chân của Lạc Phi Linh không tiện, đương nhiên tốc độ cũng sẽ không quá nhanh, thân pháp cũng bị ảnh hưởng lớn, tại bên trong Ma Tức hồ ma vật hoành hành này bị thiệt lớn, thế nhưng nha đầu này rất thông minh, bám chặt Phương Nguyên, dựa vào hắn giúp mình chống được phần lớn ma vật trùng kích, nếu bất chợt Phương Nguyên nhất thời sơ hở, tiểu đao màu đỏ trong tay liền bay ra ngoài, chém giết ma vật dễ như trở bàn tay.
Điều này cũng làm cho Phương Nguyên có chút để mắt, chỉ cảm thấy tiểu đao màu đỏ kia dường như là vật phi phàm, ngay cả mình nhất thời cũng không nhìn ra phẩm cấp của nó, không chỉ uy lực kinh người, mà nha đầu này điều khiển cũng rất thuận lợi, tuyệt không phải trong thời gian ngắn có thể đạt tới!
"Đám ma vật đáng giận này, chẳng nhẽ đều tập trung đến lãnh địa Thanh Dương tông chúng ta hết hay sao vậy?"
Trên đường đi, cũng không biết đã gặp bao nhiêu ma vật, hành trình của Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh hề không nhẹ nhõm.
Hiện tại Hắc Ám Ma Phong tàn phá bừa bãi khắp nơi đã ít dần, nhưng ma vật bọn hắn lại gặp phải càng ngày càng nhiều, nói là mười bước một giết, trăm bước một trận chiến cũng không khoa trương, nhìn bao quát toàn cảnh, chỉ thấy khắp nơi đều là u ảnh di động và vô số ánh mắt quỷ dị mà tham lam!
Vào lúc này, muốn dựa vào thanh kiếm trong tay cứng rắn giết ra ngoài, gần như không có khả năng.
Có điều, cũng may là Phương Nguyên tu luyện Tử Khí Lưu Vân Quyết, pháp môn này huyền ảo, thần uy khó lường, ngoài Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết ra, thì đây là pháp môn được người ta ca tụng là một trong tứ đại huyền công đứng đầu Thanh Dương tông từ trước đến nay, nó không chỉ có một ít hiệu quả khắc chế đối với pháp bảo, mà còn có thể giúp người ẩn nấp khí cơ, lúc này Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh cũng đang dựa vào sự thần hiệu của huyền công này, mới có thể gian nan từng bước một xông về phía trước. . .
Vừa đi đường, vừa trùng sát, thời gian thời gian một ngày thoáng chốc trôi qua. . .
Bọn hắn không biết đã trải qua bao nhiêu lần bị ma vật truy sát, cuồng phong xâm nhập, nhưng chung quanh vậy mà vẫn còn ma khí tung hoành, tựa như Quỷ Vực.
"Hình như. . . vẫn còn rất xa đi?"
Dù chỉ đi theo sau lưng Phương Nguyên, tiếp nhận áp lực nhỏ hơn, song Lạc Phi Linh cũng không nhịn được hỏi.
Dọc theo con đường này nàng xuất thủ không nhiều, nhưng phải toàn lực đi theo Phương Nguyên, còn phải thay Phương Nguyên quan sát động tĩnh của ma vật vật, rất không dễ dàng, trải qua một ngày như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cũng đã tràn đầy mồ hôi, sắc mặt hơi tái nhợt lại.
"Hẳn là sắp rồi . ."
Tâm tình Phương Nguyên cũng cực kỳ nặng nề, lau mồ hôi một cái, thấp giọng nói ra: " Tốc độ chúng ta kỳ thật đã không chậm, cũng rõ ràng có thể cảm giác được ma tức Hắc Ám ở tại vị trí này không còn nồng đậm như trước, có thể thấy được phương hướng chúng ta không sai, chỉ là, lúc này e rằng toàn bộ ma vật trong Ma Tức hồ đều kéo về nơi này, cũng khiến cho chúng ta đi tới càng thêm khó khăn, con đường phía trước cũng không dễ đi...
"Vậy ngươi. . . Còn chịu đựng được không?"
Lạc Phi Linh lo lắng nhìn Phương Nguyên, ngập ngừng hỏi.
Dọc theo con đường này, nàng chỉ ngẫu nhiên mới xuất thủ một lần, chém giết ma vật lọt lưới, đại bộ phận tinh lực đều chú ý tới việc đi đường cùng đối kháng với ma tức Hắc Ám, dù vậy cũng cảm giác thấy pháp lực tiêu hao rất nhiều, thì càng không cần phải nói tới Phương Nguyên liên tục chém giết ma vật. . .
"Ta không có vấn đề gì, có điều, chúng ta tìm một nơi nghỉ ngơi một hồi trước đã..."