Chương 297: Rượu Mời Không Uống Muốn Uống Rượu Phạt (2)
Thiết Dực phía sau Phương Nguyên phát ra tiếng xe gió, đẩy thân hình hắn nhanh chóng bay lượn lên không trung tựa như một đạo thiểm điện!
Nếu không phải ma tức Hắc Ám ở bên trong lãnh địa Bách Hoa cốc này đã mỏng manh đến mức độ nhất định, vô số ma vật cũng đều chạy tới lãnh địa Thanh Dương tông, Phương Nguyên sẽ tuyệt đối không dám khống chế món pháp bảo này bay điên cuồng như vậy. Nhưng bây giờ hắn đã không còn nỗi lo lắng này nữa, dù sao bên trong lãnh địa Bách Hoa cốc này cũng chẳng khác ngoại giới là bao, cũng có thể thỏa thích tăng lên tốc độ!
Dưới tình huống này, rất nhanh hắn liền bay tới một chỗ, đó là một bệ đá đen nhánh, đường kính chừng 99 trượng, im ắng tọa lạc phía trên một tòa núi thấp, bên ngoài khắc rõ vô số phù văn phong cách tang thương mà cổ xưa. Lúc Phương Nguyên tới gần bệ đá, những phù văn kia lập tức liền lóe lên một loại lực lượng cường đại mà vô hình, ngăn cách hắn ở bên ngoài bệ đá.
"Bát Hoang Vân Đài, mở ra!"
Phương Nguyên tế ra một đạo trận kỳ màu tím, chậm rãi tung bay ở xung quanh thân thể hắn.
Phía trên trận kỳ hiện ra ánh sáng mờ mờ, lực lượng vô hình trên đại trận lập tức biến mất, Phương Nguyên nhẹ nhàng tiến nhập vào bên trong bệ đá, sau đó hắn đánh giá xung quanh, thôi diễn một chút, rồi nhẹ nhàng cất bước đi về một hướng.
Nơi này chính là Bát Hoang Vân Đài bên trong lãnh địa Bách Hoa cốc, cũng là cửa truyền tống đệ tử Bách Hoa cốc rời khỏi.
Những Vân Đài này đều là công trình có từ hai ngàn năm trước, do tiền bối các đại tiên môn ở Việt quốc hao tốn vô số tinh lực cùng tài nguyên mới xây dựng nên, ý nghĩa trọng đại. Nó có thể truyền tống đệ tử các đại tiên môn rời đi sau khi kết thúc thí luyện, cũng có tác dụng nhất định có thể bảo vệ bọn hắn khi gặp phải nguy hiểm, nếu không có lượng lớn ma vật đồng thời tiến công, thì Vân Đài này có thể phòng ngự vững chắc!
Vân Đài này có đại trận thủ hộ, không một ai có thể tuỳ tiện tiến vào.
Tuy nhiên trước khi nhập Ma Tức hồ, Phương Nguyên cùng với những đại đệ tử chân truyền các tiên môn khác đều được ban cho một đạo lệnh kỳ màu tím, có thể tự do tiến vào bên trong Bát Hoang Vân Đài này. Mục đích là để lúc cần thiết, bọn hắn sẽ đưa các đệ tử tiến nhập vào trong Vân Đài tị nạn!
Mà hiện tại, Phương Nguyên đang dùng lệnh kỳ này tiến nhập vào bên trong Vân Đài của Bách Hoa cốc.
Bên trong Bát Hoang Vân Đài này trống rỗng, yên tĩnh, không thấy được nửa bóng người, dù sao đệ tử Bách Hoa cốc lúc này đều đang bận rộn phân tán tại các nơi bên trong lãnh địa, điên cuồng thu gom linh dược. Chưa tới thời điểm thí luyện kết thúc, lại không gặp phải uy hiếp trí mạng gì, đương nhiên là sẽ không có ai vào lúc này lại chạy lạch bạch tới Bát Hoang Vân Đài này để tị nạn cả. . .
Mà Phương Nguyên thì yên tâm ở bên trong Vân Đài suy tính nửa ngày, tìm được một mắt trận tương đối yếu kém trong nội bộ đại trận, sau đó dán một đạo phù triện lên đó. Sau một chút do dự, hắn liền dứt khoát lấy ra thêm vài chồng phù triện dán lên đó...
Dù sao Lạc Phi Linh chuẩn bị đồ vật cho hắn rất nhiều, cũng không dùng hết!
Làm xong hết thảy, Phương Nguyên liền phi thân rời khỏi Vân Đài, thân hình phóng lên không, lại lần nữa bay về một phương hướng khác.
Lần này hắn bay thẳng về hướng lãnh địa Thú Linh tông.
Thú Linh tông cách Bách Hoa cốc không gần, lúc bình thường ít nhất cũng phải mất hai ba ngày đường, nhưng lúc này trời yên biển lặng không có nguy hiểm gì, Phương Nguyên có thể mượn pháp bảo phi hành dùng tốc độ lớn nhất bay đi, nên đương nhiên thời gian sẽ rút ngắn lại rất nhiều. Chỉ không đến hai canh giờ, hắn đã tiến vào lãnh địa Thú Linh tông, sau đó hắn cẩn thận bay lượn trên không trung, tránh đi hết thảy mọi ánh mắt. Cũng may nơi này hoang vắng, tất cả mọi người lại đều đang bận rộn thu thập linh dược, căn bản không chú ý đến thân ảnh như u linh của hắn. . .
Mà từ địa đồ hắn trộm được, rất nhanh hắn đã thôi diễn ra vị trí Bát Hoang Vân của Đài Thú Linh tông.
Thế là hắn liền nhanh chóng bay tới, lặp lại hành động ở Vân Đài vừa rồi, sau đó lại lần nữa phi thân rời đi.
Thân hình dừng lại giữa không trung, hắn tính toán thời gian, không sai biệt lắm đã đến thời gian ước định cùng Lạc Phi Linh. . .
Hắn hít một hơi thật sâu, cúi người nhìn lại. Dưới mặt đất, cách khoảng bốn, năm dặm có một đám vị đệ tử Thú Linh tông đang nghỉ ngơi, trông bọn hắn có vẻ thu hoạch tương đối khá, uống rượu ăn thịt, lớn tiếng đàm tiếu, ánh lửa chiếu sáng ngời lên mặt của bọn hắn. . .
Nhìn không khí vui vẻ của bọn hắn ở nơi này, nào có chút cảm giác lo lắng cho tính mạng đệ tử Thanh Dương tông đang như ngàn cân treo sợi tóc chứ?
Đối với bọn hắn mà nói, thu thập của cải, sau đó bình an rời khỏi Ma Tức hồ mới là kết quả tốt nhất!
Về phần đệ tử Thanh Dương tông, sống hay chết đâu có liên quan gì tới ta?
Đối với hết thảy điều này, Phương Nguyên vô cùng lý giải!
Chỉ là, lý giải thì lý giải, nhưng hắn không đồng ý. . .
Trong đầu của hắn chậm rãi hiện lên hình ảnh Tiểu Kiều sư muội, quả ớt nhỏ, Quan đồ đần cùng đám sư đệ sư muội ở Tiểu Trúc phong, sau đó trong lòng dần dần dâng lên một loại cảm giác cực kì không cam lòng, hắn thật sự có thể trơ mắt nhìn những người này chịu chết sao?
. . . Tuyệt đối không thể!
Theo ý nghĩ này hiện lên, tâm thần Phương Nguyên dần dần trở nên kiên định, lạnh lẽo.
Hắn thở ra một hơi dài, sau đó đột nhiên kết lên một cái pháp ấn!
"Ăn nói khép nép xin các ngươi cứu viện, các ngươi không chịu, vậy thì ta không xin nữa. . ."
Đáy mắt hắn giờ khắc này lóe lên vẻ hung dữ: ". . . Con mẹ nó chứ, đánh nổ Bát Hoang Vân Đài của các ngươi, buộc các ngươi cứu!"