Chương 310: Một giấc mơ dài (1)
"Hai vị mời vào bên trong!"
Câu trả lời của Lạc Phi Linh khiến Phương Nguyên và vị tùy tùng mặc đồ đen kia đều có chút cạn lời. Cũng không biết có phải nàng đang khoác lác hay không, chẳng qua xem dáng vẻ của nàng, đúng là nàng không quá hứng thú với những linh dược này thật. Tùy tùng mặc đồ đen kia cũng không cần phải nhiều lời nữa, tiếp tục mời hai người bọn họ đi vào. Chỉ thấy dọc theo con đường này, tiên phong đạo uẩn, tử khí lưu tô, quả nhiên là bình thường khó gặp. Cho dù xem xét từ phương diện nào cũng thấy nơi này giống hệt đình viện Tiên gia chân chính. Chỉ có điều khiến người không hiểu là vì sao đình viện bực này lại xuất hiện ở đây?
"Ha ha, đây chính là Luyện Đan phường, ẩn chứa vô số tiên dược bảo đan..."
"Nơi này là Linh Tinh phường, chủ nhân nhà ta đã dẫn một linh mạch tới đây, linh tinh có thể nói là lấy mãi không hết..."
Dọc theo con đường này, tùy tùng mặc đồ đen không ngừng giới thiệu cho Phương Nguyên và Lạc Phi Linh, trong lúc hữu ý vô ý đã hiển thị rõ sự xa hoa của nơi này. Chẳng qua cả Phương Nguyên và Lạc Phi Linh đều rất giỏi khắc chế, đối với mấy thứ này, sau khi nghe xong dường như bọn hắn cũng không quá quan tâm.
Tùy tùng mặc đồ đen kia thấy bộ dáng này của bọn họ cũng không nói gì nhiều nữa, trực tiếp đi vào bên trong.
Rất nhanh bọn hắn đã đến trước một thạch đài. Chỉ thấy trên bệ đá kia có cắm vô số binh khí pháp bảo, từng cái từng cái rực rỡ muôn màu, bảo quang không cách nào miêu tả bằng lời lộ ra, linh uy kích động, thoạt nhìn mỗi một kiện đều rất bất phàm.
Thậm chí còn có vài món cho dù nhìn thế nào cũng thấy giống tiên bảo cực phẩm đã từng danh chấn Cửu Châu trong truyền thuyết...
"Ha ha, những thứ này đều là pháp bảo chủ nhân nhà ta tiện tay sưu tập lúc trước, mời hai vị xem!"
Tùy tùng mặc đồ đen kia cười cười, tiện tay lấy một pháp bảo ra. Pháp bảo này trông như đao mà không phải đao, như kiếm mà không phải kiếm, toàn thân màu đen tuyền lại mơ hồ lóe ra tinh quang. Sau đó tùy tùng nhìn về phía hai người Phương Nguyên và Lạc Phi Linh, cười nói: "Một kiếm này tên là Thiết Ngục Trấn U Kiếm. Ba ngàn năm trước, nó đã từng danh chấn Cửu Châu, nội hàm ngàn vạn ma linh. Từng có tu sĩ Nguyên Anh cảnh giới một kiếm chém ra, mượn lực ngàn vạn ma linh hủy đi một tiên môn cổ xưa..."
Phương Nguyên liếc nhìn Lạc Phi Linh một cái, ai cũng không nói gì.
Tùy tùng mặc đồ đen thấy vậy lại lấy ra một mặt màu tím cờ, cười nói: "Món này chính là Nhật Nguyệt Phi Tinh Kỳ, có thể thông với Thượng U Chi Lực, rất nhiều diệu dụng. Thậm chí có truyền thuyết rằng nếu như ngươi đủ tu vi, có thể dựa vào lá cờ này hiệu lệnh nhật nguyệt tinh thần!"
Nói xong, hắn lại lấy ra một ngọn đèn phong cách cổ xưa: "Đây là Thông Minh Bảo Trản, có thể hiệu lệnh quỷ thần..."
Phương Nguyên không nhịn được ngắt lời hắn, nói khẽ: "Không phải các hạ muốn dẫn tiến bọn ta tới chủ nhân nơi đây sao?"
Tùy tùng mặc đồ đen kia nghe vậy cười nói: "Những pháp bảo này nếu hai vị có nhìn trúng, chi bằng cầm đi..."
Lạc Phi Linh không nhịn được nói: "Ai ya, ngươi vẫn nên tranh thủ thời gian dẫn đường đi thì hơn..."
Dường như tùy tùng mặc đồ đen kia hơi cạn lời, một lát sau mới nói: "Những pháp bảo này đều vô giá, vạn lý không một, trên đời cũng không tìm ra được bao nhiêu món. Ta có ý để hai vị chọn lấy mấy thứ làm quà, vì sao Phương Nguyên đạo hữu và Phi Linh tiên tử đều như vậy..."
Phương Nguyên nói: "Pháp bảo vốn là ngoại vật, tu vi mới là chính đồ. Tu vi của ta chưa đủ, có những pháp bảo này cũng vô dụng!"
Tùy tùng mặc đồ đen kia im lặng một hồi, sau đó mới nhìn về phía Lạc Phi Linh, nói: "Phi Linh tiên tử thì sao?"
Lạc Phi Linh quét mắt nhìn những pháp bảo kia vài lần, lắc đầu, nói: "Ta có thứ tốt hơn!"
Tùy tùng mặc đồ đen kia lập tức hết chỗ nói, một lát sau mới lại lên tiếng: "Vậy hai vị mời đi theo ta!"
"Đi đâu?"
Lạc Phi Linh nhịn không được nói: "Còn muốn tiếp tục khoe của sao?"
Tùy tùng mặc đồ đen kia bất đắc dĩ nói: "Ta dẫn các ngươi đi gặp chủ nhân nhà ta..."
Tiếp tục đi vào bên trong, lần này tùy tùng cũng không nói quá nhiều, trực tiếp dẫn đường, tới trước một Tiên điện.
Chỉ thấy Tiên điện kia được xây dựng cực kỳ nguy nga, tọa lạc trong núi, hệt như đã hòa mình vào trời đất, khiến người vừa nhìn lên đã sinh lòng kính sợ. Sau khi tới Tiên điện này, tùy tùng mặc đồ đen kia mới ngừng lại. Hắn quay đầu nhìn Phương Nguyên và Lạc Phi Linh một cái, thở dài nói: "Ba ngàn năm nay, đã có không ít người vô ý hữu ý xông vào nơi này, nhưng số người có thể tới trước đại điện này gặp được chủ nhân nhà ta lại không nhiều lắm. Hai vị quả không phải hạng phàm tục, có tư cách được gặp chủ nhân nhà ta!"
Phương Nguyên và Lạc Phi Linh nghe xong lời này, thần tình nghiêm túc, chậm rãi đi theo hắn ra phía trước.
Mới vừa rồi hai người được con mèo trắng kia chỉ dẫn đến nơi cổ quái này, trong lòng cũng đều kinh ngạc, rất muốn hiểu xem rốt cục chuyện này là thế nào, đến tột cùng Tiên viện này là ở nơi nào. Lúc này khi cuối cùng cũng sắp được bái kiến chủ nhân nơi đây, trong lòng hai người cũng không khỏi có chút ngưng trọng lên. Hết thảy nghi ngờ và khó hiểu dường như cuối cùng cũng tới lúc được hiểu rõ!
"Mời!"
Tùy tùng mặc đồ đen kia chậm rãi đẩy đại môn Tiên điện ra, nặng nề nói một chữ.
Phương Nguyên và Lạc Phi Linh lại liếc nhau một cái, biết không thoát khỏi liền dứt khoát phóng khoáng đi vào.
"Phù..."
Cũng ngay lúc bọn hắn bước vào Tiên điện, đột nhiên có cuồng phong gào thét quét ngang tất cả. Phương Nguyên đứng không vững, chỉ cảm thấy thiên địa quay cuồng, hoảng hoảng hốt hốt, phảng phất như bị thổi. Thân hắn như con diều phiêu đãng, không biết tới nơi nào...