Chương 331: Chân Truyền Chém Ma Khôi (1)
"Chúng đệ tử tiên môn nghe lệnh, toàn lực chống cự ma vật, không được để bọn chúng tới gần Bát Hoang Vân Đài nửa bước..."
Ở phía xa, theo hai cánh Ma Ưng chấn động, cuốn lên cuồng phong, đột nhiên vô số ma vật đang chậm rãi ép tới Bát Hoang Vân Đài cũng thi nhau gầm rú, sau đó thẳng xông về trước, tốc độ càng lúc càng nhanh, khiến cho người ta một loại áp lực trời long đất lở. Trong lúc chúng đệ tử tiên môn trong lòng đang cảm thấy kinh hoảng, chợt nghe được thanh âm chúng chân truyền hét lớn, liền hạ quyết tâm, nhao nhao tế lên pháp bảo, thôi động đại trận, từng vòng sáng màu đen tràn ngập bầu trời, quay xung quanh Bát Hoang Vân Đài, chống đỡ vô tận ma vật.
"Chư vị chân truyền, ra tay đi!"
Mà ở phía trên cao, Tần Vô Tranh, đệ tử chân truyền Huyền Kiếm tông cũng hét lớn một tiếng, thân hình đột nhiên phóng lên tận trời cao. Ở bên cạnh hắn, thanh Long Văn Cổ Kiếm bay múa linh hoạt, dọc theo hắn xông về trước, lúc thân hình hắn càng bay càng nhanh về phía trước, thanh kiếm kia cũng bay nhanh theo, sau đó tới nửa đường, hắn cùng thanh kiếm kia đều tích súc đầy đủ khí thế, hắn thuận thế nắm chặt, một kiếm chém ngang ra!
"Ha ha, chuyện tốt bực này, há có thể để cho Huyền Kiếm tông ngươi giành mất danh tiếng sao?"
Thủ lĩnh Trần Thái A, chân truyền Thú Linh tông cũng cười dài một tiếng, thân hình vọt sát theo. Các loại ma vật hắn gặp ven đường đều làm như không thấy, bay thẳng về phía trước, linh quang trên đỉnh đầu rung động, hiển hóa ra một con hùng sư ba đầu, đạp lên vân khí trên không trung, bay qua đỉnh đầu từng con ma vật bên cạnh. Ba cái miệng sư mở rộng gầm lên, sau đó hung hăng cắn về phía Ma Ưng.
"Đã bao lâu, ngũ đại tiên môn chưa xuất hiện qua đệ nhất chân truyền được công nhận rồi?"
Thủ lĩnh Mai Đại Chí, chân truyền của Thượng Thanh sơn nở nụ cười, tay áo lắc một cái, trong tay đã thêm ra một thanh xà kiếm mềm nhũn, sau đó hắn chậm rãi cất bước đi về phía đầu Ma Ưng kia, tốc độ lại lúc càng nhanh, cuối cùng trực tiếp hóa thành một đạo thiểm điện xông về phía trước...
"Danh hiệu đệ nhất chân truyền này, ta nhất định phải có được!"
"Mẫu Đơn hoa nở thiên hạ si..."
Mà sau lưng hắn, Tiêu sư tỷ của Bách Hoa cốc bỗng nhiên hét dài một tiếng, thân hình phóng lên không trung, hai tay nhỏ nhắn mềm mại kết ra mấy đạo ấn pháp, sau đó chung quanh trong hư không đột nhiên nở rộ ra từng đóa hoa mẫu đơn to lớn, tựa như một biển hoa, nhanh chóng tràn về phía đầu Ma Ưng kia. Thanh âm Tiêu sư tỷ trong biển hoa nhẹ nhàng vang lên, lại mang theo một loại tự tin không cho người hoài nghi!
"Mẫu Đơn chính là Hoa Trung Chi Vương, vậy đệ nhất chân truyền của Việt quốc, cũng phải là danh hào của ta..."
Hiển nhiên đệ tử lão luyện kinh nghiệm nhất của tứ đại tiên môn lúc này đã xuất thủ, hoàn toàn không chút e ngại. Hai người Vu Tình cùng Mạnh Hoàn Chân cũng quan sát một chút, Vu Tình cười nói: "Mạnh sư huynh, ngũ đại tiên môn không ai phục ai, đệ tử trong môn cũng là người này tâm cao khí ngạo hơn người kia. Lúc này có hi vọng khiến cho người ta tâm phục khẩu phục thừa nhận một vị đệ nhất chân truyền, cơ hội bực này, chúng ta sao có thể bỏ lỡ chứ?"
Mạnh Hoàn Chân cười nói: "Bình thường ta ít cùng người tranh giành, nhưng hôm nay, ta nhất định phải tranh!"
Nói rồi, hai người cũng đồng thời thét dài, trực tiếp vọt tới Ma Ưng!
"Kẹtt kẹtt kẹtt..."
Ma Ưng trông thấy sáu vị chân truyền đồng thời lao về phía mình, liền khàn khàn kêu to, tiếng kêu của nó rất quái dị, nghe kiểu gì cũng giống như đang cười lạnh. Nhất là cặp mắt bùng lên hắc diễm kia, vậy mà trông tựa như đang lộ ra ý cười khinh miệt. Nó một mực chờ cho các chân truyền vọt tới trước người, các loại kiếm quang, pháp thuật, pháp bảo đều đón đầu đánh tới, mới chợt rít lên một tiếng, đột nhiên vung ra một bên cánh lớn, giữa thiên địa lập tức nổi lên cuồng phong gào thét!
Lực lượng một cánh kia của nó cuồng bạo khó có thể tưởng tượng nổi, vô tận cuồng phong dâng lên lên, cát bay đá chạy, mờ trời tối đất, ngay cả đất đá trên ngọn núi hiểm trở cũng bị cơn cuồng phong này san bằng đi một tầng. Mà những chân truyền lao về phía nó kia, thân hình lập tức không trụ vững, chưa kịp vọt tới trước người nó, cũng đã bị cuồng phong quét bay về phía sau tựa như diều đứt dây...
"Creck!"
Con Ma Ưng dùng một cánh quét bay sáu vị chân truyền, ngay sau đó liền rít lên một tiếng, song trảo nhảy khỏi mặt đất, huy động hai cánh bay thẳng lên không trung. Sau đó thiết trảo bén nhọn giương ra, chộp về phía đệ tử chân truyền Huyền Kiếm tông cách nó gần nhất. Chỉ cần nhìn cặp thiết trảo sắc bén, đủ để xé toạc cả ngọn núi kia cũng đủ biết, nếu bị nó chụp được, đoán chừng ngay cả nhục thân cũng bị trực tiếp xé nát!
"Phù Diêu Vân Hải Kiếm..."
Chân truyền Huyền Kiếm tông, Tần Vô Tranh mặc dù không trụ vững dưới cuồng phong gào thét, nhưng hiển nhiên hắn không bị một màn này hù dọa. Ngay khi Ma Ưng vồ xuống người, hắn liền rống to một tiếng, thân hình mượn sức gió lắc lư di chuyển, triển khai một loại thân pháp nào đó xê dịch qua lại giữa không trung, vậy mà đã từ dưới vuốt của Ma Ưng lộn ngược lên trên, sau đó quay người chém ra một đạo kiếm quang phá vỡ màn trời...
"Keeng..."
Đạo kiếm quang kia đột ngột đến cực điểm, vốn là chém về phía con mắt Ma Ưng, nhưng không ngờ con Ma Ưng giương mỏ lên, đổi thành chém lên mỏ của nó, phát ra một tiếng keeng như thanh âm hai loại vũ khí va chạm với nhau. Một kiếm đủ để chẻ sắt phá đá, vậy mà không lưu được chút dấu vết nào lên mỏ của nó, có thể tưởng tượng ra cái mỏ của con Ma Ưng này e là còn cứng rắn hơn rất nhiều so với phần lớn pháp bảo khác...
Mà một kiếm này dù chưa có hiệu quả, nhưng cũng đã chọc giận con Ma Ưng kia, như thể nó không ngờ rằng con sâu kiến này vậy mà khó chơi như vậy. Một tiếng kêu khàn khàn tức giận vang lên, chiếc cánh lớn của nó đập thẳng ra ngoài, một cái đập cánh này, căn bản là không thể tránh né, tựa như một ngọn núi đập tới. Vị chân truyền Huyền Kiếm tông nhất thời cả người lẫn kiếm đều bị đánh bay ra ngoài, ngay sau đó cái mỏ như kiếm của Ma Ưng lập tức mổ thẳng xuống người hắn!
"Yêu ma, chúng ta chính là đệ tử chân truyền của tiên môn, ngươi cho rằng chúng ta dễ giết như vậy sao?"