Chương 376: Đại lễ bái sư (1)
Lời nói của Vân trưởng lão đương nhiên cũng có đạo lý, nhưng chuyện này nào chỉ đơn giản như vậy?
Chẳng qua nếu đã nói đến chỗ này, dù có nói thêm gì đi nữa hẳn chỉ tạo ra một trận cãi vã, Tần trưởng lão cũng chỉ câm miệng không nói.
Ngược lại tại thời điểm này, tông chủ Trần Huyền Ngang có chút bất đắc dĩ nở nụ cười, nói: "Hai vị trưởng lão nói đều có lý. Chẳng qua ta có một phương pháp đơn giản hơn. Nếu một mặt chúng ta phải tuân theo quy củ của tiên môn, một mặt lại muốn bồi dưỡng đệ tử, muốn vẹn toàn đôi bên cũng chưa chắc đã không có cách. Biện pháp đơn giản nhất chính là Phương Nguyên, sau này ngươi theo ta tu hành được không?"
Lời vừa nói ra, cả sảnh đường đều giật mình, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía tông chủ, kể cả Vân trưởng lão!
Tông chủ nói lời này chẳng lẽ là muốn... thu đồ đệ?
Tiên môn chi chủ thường rất ít khi thu đồ đệ, có trưởng lão các phong ở đây, việc truyền thụ pháp thuật thần thông cho đệ tử cũng không cần phiền phức tông chủ.
Nhưng chỉ có một tình huống là ngoại lệ, hoặc là tông chủ coi trọng thiên kiêu nào đó, cảm thấy chỉ mình mới có thể dạy bảo hắn thật tốt, hoặc giả là tông chủ tuổi tác đã cao, cảm thấy đã tới lúc bồi nuôi truyền nhân của mình. Chẳng qua cho dù tông chủ muốn bồi dưỡng truyền nhân cho mình bình thường cũng nên lựa chọn thiên kiêu từ trong đám tử tôn hậu duệ nhà mình, mà rất ít khi lựa từ bên ngoài. Chỉ cần lấy một ví dụ rất đơn giản đã nhìn ra, ba ngàn năm nay, Thanh Dương tông đã ra đời bảy vị tông chủ. Trong số bảy vị tông chủ này đã có năm người đều mang họ Trần...
Mà hiện tại vị tông chủ Thanh Dương tông Trần Huyền Ngang này, bởi vì đang tuổi tráng niên, vẫn chưa từng có dự định thu đồ đệ. Nhưng ai có thể nghĩ tới, hiện tại hắn lại có thể đột nhiên động ý niệm thu đồ đệ ngay trong đại điện này, lại còn thu một vị đệ tử khác họ?
Chẳng lẽ hắn muốn lập truyền nhân hay sao?
"Ha ha, chư vị không cần kinh ngạc!"
Tông chủ Trần Huyền Ngang như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng đám người, cười nói: "Chuyện này trách ta, ngược lại không nói trước cho mấy vị trưởng lão thương thảo. Chẳng qua ta cũng chỉ càng nhìn càng thích hài tử này, cho nên mới nổi lên ý niệm đích thân dạy dỗ. Có điều mặc dù ta thu hắn nhưng cũng chỉ thu làm đệ tử ký danh, không tính là thân truyền, mục đích chỉ vì có danh phận này càng thích hợp với quy củ của tiên môn hơn mà thôi..."
Những lời này của hắn đương nhiên là đang giải thích nghi ngờ trong lòng các vị trưởng lão.
Chỉ là đệ tử ký danh mà nói, vậy tương lai chưa chắc đã có tư cách đảm nhiệm vị trí tông chủ đời kế tiếp. Nhưng trong lúc nhất thời, ngưng trọng trong lòng các trưởng lão vẫn không cách nào tan biến. Bởi bất kể như thế nào, việc tông chủ thu đồ đệ cũng là đại sự. Chỉ cần Phương Nguyên bái làm môn hạ của tông chủ, vậy hắn sẽ thuộc về nhất mạch tông chủ, bất kể tương lai ai là tông chủ kế nhiệm cũng đều là sư đệ của hắn, bối phận đều nằm phía dưới hắn!
Cứ như vậy, tương lai chí ít hắn cũng có thân phận sư huynh của tông chủ!
"Việc này quan hệ trọng đại, xin tông chủ nghĩ lại!"
Tần trưởng lão Thần Tiêu phong phản ứng lại, lập tức trầm giọng mở miệng, thần tình nghiêm túc.
Thái Thạch trưởng lão quản lý Giới Luật viện cũng nói: "Chuyện này quả thật không thể coi thường, không thể tùy ý định ra!"
"Tông chủ thận trọng..."
Trong lúc nhất thời, chư vị trưởng lão trong điện đều khuyên bảo.
Rất rõ ràng, dưới cái nhìn của bọn hắn, chuyện này còn nghiêm trọng hơn nhiều so với cho Phương Nguyên vào Vân Phù cung Trúc Cơ.
Tông chủ chọn đồ, đây là đại sự có thể ảnh hưởng đến toàn bộ tông môn.
Chẳng qua tại thời điểm này, tông chủ Trần Huyền Ngang lại nhẹ nhàng thở dài, nói: "Chư vị trưởng lão, mặc dù chuyện thu hài tử này vào nhất mạch ta là ta mới vừa nói ra, nhưng ý nghĩ này vẫn luôn nằm trong lòng ta. Lo lắng và cẩn trọng của các ngươi ta đều hiểu, nhưng ta chỉ muốn hỏi các ngươi một câu, không biết các ngươi còn nhớ tới, ngàn năm trước nhất mạch đại trưởng lão đã bị đứt truyền thừa như thế nào không?"
Lời vừa nói ra, tất cả trưởng lão đều có chút im lặng. Có một số người trên mặt còn lộ ra chút căm hận.
Tuổi tác của những trưởng lão này đều không đồng nhất, nhưng tối thiểu cũng có hai, ba người đã từng trải qua sự kiện kia, những người khác đều đã từng nghe nói tới nguyên nhân trước sau của sự kiện kia. Bởi chuyện này ảnh hưởng quá nghiêm trọng, cho dù bọn hắn không tự mình trải qua nhưng cũng có ấn tượng khắc sâu...
Ngàn năm trước, chư mạch cao thủ vì cùng bàn phương pháp chống đỡ đại kiếp nạn, kết quả đồng thời biến mất. Việc này vừa xảy ra đã khiến tu hành giới đại loạn, ngay cả Tiên Minh thời điểm đó đều cơ hồ chỉ là thùng rỗng kêu to. Cũng chính vào lúc ấy, phía tây Vân Châu có Yêu Vương cử binh xâm lấn, nuốt chửng bách tính, làm thiên hạ loạn lạc. Thời điểm đó Thanh Dương tông vẫn là đại tiên môn đệ nhất Vân Châu, nghĩa bất dung từ, tự nhiên phải phái cao thủ tiên môn tới chống đỡ yêu ma. Chỉ tiếc yêu ma thế lớn, trong trận chiến ấy Thanh Dương tông đã mất đi không biết bao nhiêu cao thủ. Nội tình mấy nghìn năm cũng bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!
Chính trận chiến ấy đã khiến Thanh Dương tông từ đại tiên môn đệ nhất Vân Châu rơi xuống tới vị trí hôm nay.
Thậm chí bảy trăm năm trước, Cố Tùng trưởng lão của Thanh Dương tông cũng đã liều mạng đi đoạt lại một quyển 《 Đạo Nguyên Chân Giải 》. Tất cả là vì ngay lúc đó Thanh Dương tông đã vô lực, vì trọng chấn tiên môn hắn mới ký thác hy vọng vào bộ 《 Đạo Nguyên Chân Giải 》 kia...
Mà đại trưởng lão tông chủ Thanh Dương tông nhắc tới, cũng chính là vị truyền nhân cuối cùng của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết ngàn năm trước, lại là người mạnh nhất có thể sánh vai với tông chủ Thanh Dương tông. Cũng trong trận chiến ấy, hắn vì che chở cho truyền nhân của tông chủ chạy trốn, dọc theo đường đi ác chiến thập đại yêu tướng, cuối cùng thân tử đạo tiêu. Chẳng qua, cuối cùng hắn vẫn có thể hộ tống truyền nhân của tông chủ ra ngoài...
Rất nhiều người đều đã không còn nhớ rõ đoạn chuyện cũ này, nhưng hiện tại nhắc tới, bọn hắn cũng không cảm thấy xa lạ.