Chương 387: Có Người Vui Vẻ, Có Người Sầu (2)
"Không sai, hôm nay tông chủ bắt tên Phương Nguyên này lại, quả là khiến người ta mát lòng mát dạ..."
"Một tên tiểu nhân đắc chí như vậy, một khi leo lên được chức vị cao, quả thật không phải là phúc của Thanh Dương ta..."
Theo hai người này dẫn đầu ra mặt, tiếp theo càng có nhiều người đứng dậy, nhao nhao chỉ trích Phương Nguyên, dần dần có xu hướng khiến cho toàn trường đều phẫn nộ. Đến cuối cùng, vẫn là có một vị lão chấp sự Long Ngâm phong không nhìn nổi nữa, quát lên một tiếng chói tai: "Tất cả im miệng cho ta!"
Lúc này, thanh âm huyên náo trong đại điện mới dần dần biến mất.
Cũng có một số người lúc này để ý thấy, sắc mặt tông chủ đã có vẻ hơi khó coi.
Trong đại điện, người các tiên môn khác đều nhìn thấy một màn này trong mắt, trong lòng lập tức dở khóc dở cười!
Thanh Dương tông muốn bắt Phương Nguyên lại, đương nhiên là vì muốn phủi bỏ liên lụy tội danh, tốt xấu gì cũng đỡ xấu hổ hơn một chút.
Thế nhưng áp đặt tội danh một cách vội vã như vậy, lại không khỏi có vẻ hơi khó coi.
"Ha ha..."
Quan sát qua một mảnh hỗn loạn trong đại điện, vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông kia liền cười lạnh một tiếng. Lúc này hắn đang ung dung kiểm tra tất cả mọi thứ bên trong túi càn khôn của Phương Nguyên, ngay cả thanh trường kiếm kia cũng rút ra nhìn thoáng qua, rồi khinh thường ném qua một bên, sau đó chậm rãi ung dung cất bước đi về phía Phương Nguyên, nói: "Phương Nguyên sư đệ, chuyện đã đến nước này, cũng nên giao ra kiện pháp bảo kia đi!"
"Không tìm thấy pháp bảo kia sao?"
Tông chủ Thanh Dương tông nhíu mày, thu lại khí cơ, dù sao cũng phải để cho Phương Nguyên trả lời vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông này.
Nhưng Phương Nguyên vừa được tự do đã ngẩng đầu nhìn tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông một chút, sau đó đột nhiên không nhịn được bật cười.
Trong nụ cười kia mặt, lại tỏ vẻ trào phúng.
Rõ ràng pháp bảo ở ngay trên thân kiếm, kiếm thì lại nằm ngay trong tay tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông này, vậy mà hắn lại không nhận ra.
Xem ra, ngay cả tên này cũng không biết được tầm quan của trọng pháp bảo này, càng không biết pháp bảo này đến tột cùng là cái gì...
Thế nhưng hắn cũng chỉ cười một tràng, cũng không trả lời.
Nếu chính bản thân tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông này cũng không nhận ra, thì đương nhiên mình cũng sẽ không nói cho hắn biết.
Đệ tử chân truyền Âm Sơn tông, Cam Long Kiếm lạnh lùng đứng lên, nói: “Nếu ngươi không nói, tự ta sẽ có biện pháp để biết pháp bảo này ở đâu..."
Nói rồi, năm ngón tay hắn xòe rộng ra, định đặt lên trán của Phương Nguyên.
Rất rõ ràng, thấy Phương Nguyên không chịu nói, hắn định tại chỗ thi triển Sưu Hồn thuật, rút ra ký ức của Phương Nguyên.
"Chậm đã!"
Nhưng cũng chính vào lúc này, bỗng nhiên tông chủ Thanh Dương tông như nghĩ tới điều gì đó, mở miệng ngăn cản.
"Tông chủ vẫn còn không nỡ hay sao?"
Đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm, tựa như cười mà không cười, nhìn sang hướng tông chủ Thanh Dương tông, thế nhưng bàn tay cũng ngừng lại.
"Không có gì là nỡ hay không nỡ, kẻ này đã làm ra chuyện ác bực này, đương nhiên sẽ giao cho các ngươi, muốn chém muốn giết, róc thịt rút xương, làm gì cũng được!"
Tông chủ Thanh Dương tông trầm giọng mở miệng, ánh mắt cũng không lại nhìn về phía Phương Nguyên nữa, lại nói: "Thế nhưng trên thân đứa nhỏ này, vẫn còn một đạo truyền thừa trọng yếu nhất của Thanh Dương tông chúng ta, đây là bí mật của Thanh Dương tông ta, không thể để cho người ngoài thấy được. Như vậy đi, ta cần thời gian một ngày, để hắn lưu lại truyền thừa hoàn chỉnh của Thanh Dương tông chúng ta, sau đó xóa đi ký ức truyền thừa trong đầu hắn. Ngươi muốn tra hỏi tìm thứ gì của hắn, thì tới chỗ ở của hắn tìm kiếm trước đi, nếu thực sự tìm không thấy, buổi chiều ngày mai ta sẽ giao người cho ngươi, ngươi lại sưu hồn là được!"
"Như vậy sao..."
Chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm lưỡng lự trong lòng một chút, sau đó cười nhẹ một tiếng, nói: "Cũng tốt, vậy trước hết ta liền đi tới nơi hắn ở xem một chút, không biết có thể tìm được hay không. Nhưng khi các ngươi xóa đi trí nhớ của hắn, vẫn phải cẩn thận chút, chớ nên khiến hắn bị tổn thương thần hồn hoàn toàn, dù sao kiện pháp bảo kia cũng là một vật chứng cực kỳ trọng yếu, ta phải lấy về giao nộp cho Yêu Vương, không biết chừng còn phải hỏi hắn!"
Nói rồi, ánh mắt hắn quét qua, lại thấy được Đoàn Phi Uyên, liền cười nói: "Vậy nhờ Đoàn sư đệ dẫn đường, như thế nào?"
Đoàn Phi Uyên đã toát mồ hôi hột khắp người, thấy Cam Long Kiếm nhìn về phía mình, lại càng suýt nữa ngã sấp xuống.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt tủm tỉm mỉm cười của Cam Long Kiếm, rốt cục hắn vẫn không cự tuyệt được, tỏ ra tuyệt vọng đáp ứng!
"Giải Phương Nguyên vào đại lao, xin mời mấy vị chấp sự cùng đi theo, hết thảy mọi thứ liên quan đến Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, nhất định phải chép lại hoàn chỉnh!"
Mà tông chủ Thanh Dương tông cũng không cần phải nhiều lời nữa, cau mày, thấp giọng phân phó người bên cạnh.
"Đi thôi!"
Dưới ánh mắt của muôn người chú mục nhìn vào, Phương Nguyên liền bị áp giải đi.
Hắn bị Khốn Tiên tác trói buộc, thật sự là không phản kháng được chút nào, trong lòng thì càng trở nên lạnh lẽo...
Lúc ra khỏi đại điện, hắn chỉ nghe được phía sau ẩn ẩn truyền đến một tiếng thở dài cảm thán: "Vì tiên môn, đành phải có người chịu chút ủy khuất!"
...
...
"Cái gì? Phương Nguyên đại sư huynh vậy mà lại bị bắt rồi?"
"Không phải ngay cả tông chủ cũng muốn thu hắn làm đệ tử ký danh sao? Đây là chuyện đùa gì vậy?"
"Phương Nguyên sư huynh ở trong Ma Tức hồ lập xuống nhiều công lao như vậy, ai dám tự tiện bắt hắn?"
Một viên đá làm dấy lên ngàn cơn sóng, tin tức này vừa truyền ra, lập tức dẫn tới vô số lời bàn tán cùng tranh chấp khắp trên dưới Thanh Dương tông.
Đám người đầu tiên phản ứng vô cùng phẫn nộ chính là đệ tử Tiểu Trúc phong, trải qua chuyện thí luyện bên trong Ma Tức hồ, vị trí của Phương Nguyên trong lòng của bọn hắn đã không gì có thể lay động được.