Đại Kiếp Chủ

Chương 394: Đoạt Mệnh Thanh Phiên (1)

Chương 394: Đoạt Mệnh Thanh Phiên (1)

"Quan sư huynh, ngươi hãy trở về đi!"
Dưới sự hộ tống của ba vị chấp sự, Phương Nguyên và Quan Ngạo huynh muội nhanh chóng bay ra khỏi lãnh địa của Thanh Dương tông. Bây giờ ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy tinh tú đầy trời, gió đêm phơ phất, Phương Nguyên chợt cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn đi. Sau đó hắn cũng thấy đã sắp sửa đến giờ, nên hắn ra hiệu cho ba vị chấp sự dừng ngân toa lại, rồi dẫn theo Quan Ngạo đi ra phía sau. Hắn thấp giọng nói chuyện với Quan Ngạo, thần sắc rất là nghiêm túc, pha lẫn một chút cảm khái.
"A. . . Ngươi không muốn ta đi theo sao?"
Quan Ngạo nghe xong, lập tức tỏ vẻ hơi ủy khuất, nhìn giống như một con gấu đang tỏ ra vô hại vậy.
"Việc này. . ."
Phương Nguyên chợt cảm thấy có hơi dở khóc dở cười. Quan Ngạo đến đây cứu hắn, hắn tất nhiên là rất cảm kích, hơn nữa hiện tại Quan Ngạo xưa đâu bằng nay, một thân tu vi và thực lực cũng không kém. Thế nhưng mấu chốt ở chỗ, lúc này mình đang bỏ trốn a, dẫn theo Quan Ngạo, chẳng phải là hại hắn sao? Huống hồ, kẻ ngu này còn dẫn theo muội muội của hắn, với bộ dạng yếu đuối này của muội muội hắn thì làm sao có thể chịu được mưa gió trên đường được?
Khi hắn đang chuẩn bị nói điều gì với Quan Ngạo, chỉ thấy muội muội Quan Ngạo quay người qua, dùng tay nhỏ lau lau khuôn mặt của Quan Ngạo một chút. Sau đó nàng dùng một giọng nói non mềm đến cực điểm mà nói: "Ca ca, ta cảm thấy mệt, ta muốn về nhà. . ."
Quan Ngạo lập tức tỏ ra khó xử: "Tiểu muội, không phải ta đã nói với ngươi rồi sao?"
Phương Nguyên hít sâu một hơi , nói: "Quan Ngạo sư huynh, ngươi còn ấu muội cần chiếu cố. Bây giờ xin từ biệt, sau khi trở về ngươi không cần nói với bất kỳ ai về chuyện ngươi đi gặp ta. Ngươi chỉ cần đi tới Tiểu Trúc phong tìm Vân trưởng lão, nói cho hắn biết Tiểu Trúc phong vẫn còn một danh ngạch Trúc Cơ, lão nhân gia sẽ tự biết nên làm như thế nào. Hảo hảo tu luyện tâm pháp ta để lại cho ngươi, ngày khác huynh đệ chúng ta cũng sẽ còn có ngày gặp lại!"
Quan Ngạo lập tức lo lắng, nói: "Thế nhưng mà ta. . ."
Phương Nguyên nói: "Sau này còn gặp lại, tự mình bảo trọng đi!
Hắn không phải là một người không quả quyết, tất nhiên biết rằng lúc này không nên nhiều lời. Hắn ôm quyền với Quan Ngạo rồi liền quay người rời đi, leo lên ngân toa của vị lão chấp sự kia, sau đó sau đó nhẹ gật đầu với Quan Ngạo, thở dài một tiếng, bỏ chạy thẳng về phía chân trời!
Quan Ngạo nhìn theo Phương Nguyên đứng trên một đạo ngân quang biến mất trong bầu trời sao sao, vẻ mặt giống như có hơi hâm mộ.
"Ta lạnh!"
Quan tiểu muội bỗng nhiên rụt rụt thân thể, nhỏ giọng nói.
Quan Ngạo lập tức giật mình, vội vàng vỗ vỗ muội muội của hắn, nói: "Đừng nóng vội đừng nóng vội, về nhà thôi, về nhà thôi!"
Tu sĩ Trúc Cơ khống chế phi hành pháp bảo, hơn nữa còn là pháp bảo coi trọng tốc độ như thế này, tốc độ tất nhiên là cực nhanh, xa xa không phải Luyện Khí có thể so sánh.
Chỉ sau một lúc, ngân toa này đã rời khỏi Thanh Dương tông, bay thẳng về hướng Tây. Bọn hắn dừng lại một lát trên một ngọn núi đen cách đó hơn ba trăm dặm, làm một chút bố trí, sau đó mới tiếp tục bay về phía Nam. Bọn hắn lại bay hơn trăm dặm, tiến vào đại giang tiềm hành một đoạn, sau đó mới lại bay ra, trốn lên trời cao, mượn vân khí che đậy, phóng đi về hướng Đông, chỉ trong chớp mắt đã bay được mấy trăm dặm. . .
Phương Nguyên hiểu rõ, ba vị lão chấp sự này đang đề phòng có người truy tung khí cơ của hắn.
Vị chân truyền Âm Sơn tông kia có thể từ Âm Sơn nằm ngoài vạn dặm, một đường lần theo hành tung của vị Yêu Vương thế tử kia. Sau đó hắn vậy mà có thể chạy tới Thái Nhạc thành, còn tìm được dấu vết trên người Phương Nguyên, từ đó có thể thấy được phần nào bản lĩnh truy tung của người này. Ba vị lão chấp sự đều là hạng người tu vi cao thâm, kiến thức rộng rãi, tất nhiên là không thể nào không đoán ra được chuyện đó. Bọn hắn tốn nhiều công sức trên đường đi như vậy, chính là vì đảo loạn truy tung của đối phương đối với Phương Nguyên.
Toà núi cao màu đen kia nội uẩn Huyền Thiết, có thể làm hỗn loạn khí cơ.
Còn đại giang kia thì có thể làm cho người ta mất dấu khí cơ của Phương Nguyên.
Dù cho có người truy đuổi thì cũng sẽ cho rằng Phương Nguyên nương nhờ thủy thế để chạy trốn, trong khi bọn hắn lại rẽ về phía đông, sau đó còn đổi qua đổi lại mấy lần!
Kể từ đó, bọn hắn nhìn như làm trễ nải thời gian, nhưng trên thực tế đào vong cũng không phải là so tốc độ, mà là khiến cho người ta không đoán ra được phương hướng đào vong của mình. Hết thảy những việc bọn hắn làm đều là để tận lực giúp cho Phương Nguyên an toàn rời khỏi Việt quốc, lưu lạc tha phương. . .
Tuy rằng vị chân truyền Âm Sơn tông kia có năng lực truy tung, thế nhưng nếu như Phương Nguyên băng qua một nước thì hắn cũng sẽ không dễ dàng lần ra được hành tung của Phương Nguyên.
Nếu như có thể thuận lợi vượt qua một đêm này, đợi đến khi vị chân truyền Âm Sơn tông kia phát hiện ra Phương Nguyên đã đào tẩu thì bọn hắn đã chạy xa hơn ba ngàn dặm. Đến khi hắn nghĩ ra phương hướng trốn chạy của Phương Nguyên thì Phương Nguyên đã rời khỏi Việt quốc, đi xa tha phương ròi. . .
Ba vị lão chấp sự quả thực đã dốc hết sức để tính ra các biến số.
Chỉ tiếc rằng, khi bọn hắn vừa nhẹ nhàng thở ra thì ngân toa lại đột nhiên dừng lại.
Bây giờ bọn hắn đang xuyên qua vân khí đầy trời, ở giữa không trung như thế, đừng nói là bóng người, ngay cả một con chim cũng không nhìn thấy. Thế nhưng khi bọn hắn định tăng tốc rời đi thì ở phía trước chợt xuất hiện một lá kỳ phiên nho nhỏ phiêu phiêu đãng đãng giữa không trung!
"Giữa không trung làm sao có thể xuất hiện một đạo Thanh Phiên như vậy được?"
Ba vị chấp sự thấy thế thì đều lấy làm kinh hãi, điều khiển ngân toa đột ngột ngừng lại.
Ngay cả Phương Nguyên cũng cảm thấy có hơi quỷ dị, hắn âm thầm cầm lấy chuôi kiếm Ma Ấn Kiếm, ánh mắt quét qua tứ phía.
"Hưu. . ."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất