Chương 396: Cửu U Bí Pháp (1)
"Hưu. . ."
Kiếm quang phô thiên cái địa phóng tới, hai vị lão chấp sự kia đồng thời tế khởi pháp bảo, khó khăn lắm mới có thể chống đỡ được kiếm quang. Sau đó bọn hắn chợt bổ nhào xuống, xuyên qua tầng tầng vân khí, nhìn thấy vô số kiếm quang lấp lóe xung quanh, cũng không biết có bao nhiêu Cửu U thích khách đang xuất thủ nữa. Hai vị lão chấp sự này rõ ràng không có ý muốn đánh nhau chính diện với những tên kia. Bọn hắn chỉ dùng pháp bảo để tự bảo vệ mình, sau đó lại dùng thân mình để che chở Phương Nguyên. Bọn hắn chao đảo đáp xuống đất, sau đó pháp lực rung động, thân hình lướt gấp về phía trước. . .
"Rầm rầm. . ."
Sau lưng bọn hắn rõ ràng có kiếm quang lưu động giống như thủy triều, mơ hồ có thể nhìn thấy vô số tên thanh y thích khách. Thân hình của bọn chúng lóe lên như ẩn như hiện, vội vã đuổi theo sau lưng bọn hắn, nhìn qua giống như một đám quỷ mị vậy!
Ngoài ra giữa không trung còn có một đạo Thanh Phiên phiêu phiêu đãng đãng, phảng phất như một con mắt đang nhìn chằm chằm bọn hắn.
Hai vị lão chấp sự che chở cho Phương Nguyên không hề có ý muốn động thủ, bọn hắn chỉ vội vã bỏ chạy về phía trước. Nhưng sau lưng bọn hắn lại đột nhiên lóe lên ánh lửa, một đầu Hỏa Long từ trên trời giáng xuống, chính là vị lão chấp sự lưu lại ngăn cản truy binh kia. Hắn đã tránh thoát khỏi dây dưa sau lưng, một đầu Hỏa Long bay múa, nhuộm nửa bầu trời thành màu đỏ như máu, đẩy lùi đi vô số kiếm quang. . .
Cửu U thích khách thường tu tập Cửu U bí pháp. Đó là một loại bí pháp không có tiền đồ, không dùng để tu hành, mà một mực dùng hết thảy biện pháp để gia tăng thực lực. Người tu tập loại bí pháp này, cho dù là thích khách cảnh giới Luyện Khí thì cũng có biện pháp làm cho tu sĩ Trúc Cơ bị thương. Nếu như có thể tạo thành kiếm trận thì lại càng thêm vô địch. Bây giờ bốn người bọn hắn đã sớm bị Cửu U thích khách để mắt tới, hơn nữa đối phương còn thiết hạ xong thiên la địa võng ở xung quanh!
Cho nên ba vị chấp sự chỉ trong nháy mắt liền đưa ra phán đoán chính xác!
Không nên liều mạng, mà phải dùng hết thảy biện pháp để cam đoan Phương Nguyên có thể thoát khốn. . .
Vào lúc này, hai vị chấp sự dắt theo Phương Nguyên dốc hết toàn lực xông về phía trước. Dưới của kiềm chế hai vị chấp sự này, hắn chỉ có thể đằng vân giá vụ xông về phía trước, căn bản là không làm được gì khác. Khi hắn quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy vị lão chấp sự kia đang dùng hết toàn lực, thôi động thúc giục một thân tu vi của mình, làm cho Hỏa Long đảo ngược nơi chân trời, sau đó xoay mình giữa khoảng không, bao phủ hết cả một mảnh địa vực. . .
Đây là biểu hiện khi thúc giục pháp thuật đến cực điểm!
Nhưng điều này cũng làm cho Phương Nguyên cảm thấy lo sợ. Một người tu hành thi triển pháp thuật trước mặt nhiều thích khách tu luyện võ pháp như vậy, vậy thì hắn sẽ chỉ có một kết cục là ... hậu kình không đủ, để lộ sơ hở, sau đó bị thích khách cận thân giết chết...
"Tại sao có thể như vậy được. . ."
Trong lòng hắn kìm nén một cỗ lửa giận: "Đây là tu sĩ Trúc Cơ a. . ."
Trong khi đó, hai vị chấp sự bên người hắn thì đều không nói một lời, thậm chí còn không quay đầu lại. Bọn hắn chỉ chăm chăm mang theo Phương Nguyên, cấp tốc lao đi về phía trước. Mãi đến khi kiếm quang sau lưng đã càng ngày càng xa thì một vị lão chấp sự mới thấp giọng nói: "Ba người chúng ta che chở ngươi rời khỏi đây chỉ vì một mục đích, chính là để cho ngươi một đường đào thoát truy sát, an toàn rời khỏi Việt quốc, những chuyện còn lại thì ngươi không cần bận tâm!"
Phương Nguyên nghe được ý ở ngoài lời trong lời nói của bọn hắn, chỉ là hắn không biết nên trả lời như thế nào, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng bực bội.
Ba người phi độn về phía trước, không biết đã bỏ lại những Cửu U thích khách kia bao xa, nhưng bọn hắn vẫn không dám xông lên trời để bay đi cho nhanh. Mãi đến khi đi ngang qua một tòa thành trấn thật lớn, ba vị lão chấp sự mới thoáng dừng chân, lấy ra một đạo phù triện, dung nhập khí cơ của ba người bọn hắn vào trong phù triện. Sau đó bọn hắn vung vãi chúng khắp nơi trong thành trấn, thậm chí còn dán mấy lên người mấy con chim, kế đó mới men theo dòng sông trong thành trấn để bỏ chạy.
Khi chạy tới chân núi của một tòa núi lớn, bọn hắn lại tế khởi một đạo phi kiếm, sau đó ba người tiếp tục phóng đi về phía trước.
Thế nhưng mới bay không được bao xa, bọn hắn lại một lần nữa ngừng lại, ánh mắt thăm thẳm, giống như có chút nặng nề. . .
Trước mặt bọn hắn lại xuất hiện một đạo Thanh Phiên, phiêu phiêu đãng đãng, vô cùng quỷ dị.
Xem ra mặc dù bọn hắn đã thực hiện nhiều biện pháp ẩn thân như vậy, thế nhưng bọn hắn vẫn bị Cửu U thích khách truy tung được. . .
"Dưới Cửu U Thanh Phiên Kỳ, không người nào có thể lẩn trốn. . ."
Thanh Phiên Kỳ kia chợt vang lên một giọng nói rùng rợn, giống như là tạp âm phát ra khi mài giũa binh khí. Thanh âm quỷ dị và phiêu hốt đó nói rằng: "Để lại người trẻ tuổi kia, các ngươi có thể sống sót rời đi, Cửu U thích khách, không xuất kiếm vô dụng, không giết người vô giá. . ."
"Cửu U thích khách, quả nhiên danh bất hư truyền. . ."
Một vị lão chấp sự thấp giọng mở miệng nói: "Các ngươi thật sự không cho chúng ta một con đường sống nào sao?"
Thanh âm kia lãnh đạm đến cực điểm: "Hướng thích khách đòi sinh lộ, ngươi không cảm thấy nực cười sao?"
"Các ngươi là thích khách, chúng ta là tử sĩ, nếu như không thể đàm phán, hơn nữa còn trốn không thoát, vậy thì chỉ có thể liều chết giết ra một con đường máu. . ."
Lão chấp sự thấp giọng mở miệng, sau đó ánh mắt lẫm liệt vung vẩy hai tay áo. Giữa thiên địa bỗng nhiên xuất hiện cuồng phong gào thét, kình phong kịch liệt cuốn tới từ chân trời, quét sạch đi hết vân khí trên không trung. Sau đó bằng mắt trần có thể thấy được, bên trong cơn cuồng phong kia ẩn giấu phong nhận khó lòng hình dung được phần phật quét tới. Giữa khoảng không kia không có một ai, thế nhưng lại có máu tươi bắn tung toé cùng những tiếng rên rỉ vang lên. . .
"Với thực lực của ba vị chấp sự này, nếu như liều mạng thì chưa chắc không có phần thắng, vì sao bọn hắn vừa rồi. . ."