Đại Kiếp Chủ

Chương 559: Cuộc sống lý tưởng của Phương Nguyên. (2)

Chương 559: Cuộc sống lý tưởng của Phương Nguyên. (2)

Thật ra chính Phương Nguyên cũng biết, về phương diện trận thuật, hắn có thể biểu hiện một cách kinh diễm như vậy, đa phần đều là nhờ năng lực thôi diễn khủng bố do Đạo Nguyên Chân Giải mang lại. Tuy nhiên xét về trình độ hiểu biết trận thuật, ví dụ như các loại trận pháp, huyền lý, và các loại tài liệu quái lạ dùng để bố trí trận pháp, hắn thật sự chưa đạt tới trình độ có thể sánh vai với các bậc thầy trận thuật chân chính …
Nói cách khác, chính là năng lực bày trận của hắn rất mạnh, nhưng căn cơ thì lại chưa đủ.
Mà hiện giờ, những điển tạ và bí cuốn này lại vừa lúc bù đắp cho sự thiếu hụt của Phương Nguyên.
Ngoại trừ việc đọc sách ra, Phương Nguyên còn luận bàn với đại trận sư tam văn là Lăng Quang, điều này cũng khiến hắn tiến bộ hơn rất nhiều.
Vị đại trận sư tam văn này cũng là một người nói chuyện giữ lời, một tháng sau, y thật sự đã chuẩn bị rất nhiều quà biếu tới bái phỏng Phương Nguyên, chi rất mạnh tay, lễ vật cũng rất đắt tiền. Đồng thời ở một mặt nào đó, Lăng Quang dùng phương thức này như là một lời xin lỗi của y đến Phương Nguyên.
Phương Nguyên cũng không chối từ, mượn một nơi ở Thiên Xu Môn để chiêu đãi vị trận sư này.
Hai người nói chuyện say xưa, luận bàn trận thuật, điều này cũng khiến cho tầm nhìn của Phương Nguyên mở rộng ra rất nhiều.
Sau khi vị đại trận sư Lăng Quang này biết Phương Nguyên ngay cả tên tuổi của trận sư cũng không có, y không khỏi cảm thấy kinh ngạc cực kỳ, sau đó bèn cực lực đề cử Phương Nguyên tham gia đại khảo lục đạo mười năm một lần do Tiên Minh tổ chức ở núi Vấn Đạo, chí ít cũng phải lấy được danh hiệu đại trận sư rồi mới bàn đến những thứ khác.
Chẳng qua Phương Nguyên cũng không tỏ rõ ý kiến về vấn đề này. Tuy rằng hắn biết sau khi lấy được danh hiệu đại trận sư thì sẽ có rất nhiều ích lợi, nhưng hắn cũng không hề để tâm. Đối với Phương Nguyên, học được những gì mới là quan trọng nhất chứ không phải là danh hiệu.
Vị đại trận sư Lăng Quang này cũng không khách sáo, từ lần gặp kia, y liền thường xuyên tới đây. Thậm chí ở thời điểm Thiên Xu Môn bố trí đại trận hộ sơn, Lăng Quang cũng chỉ điểm không ít. Đồng thời y rất khâm phục thiên phú của Phương Nguyên ở phương diện trận thuật. Ngày thường nếu Phương Nguyên gặp phải vấn đề nào đó, Lăng Quang cũng tận tình chỉ bảo giúp hắn hiểu ra, từ đó trở đi, hai người đã trở thành bạn tốt, vì lý do này y cũng ở lại Ô Trì Quốc thêm ba tháng.
Mà Phương Nguyên ở Thiên Xu Môn, ngoại trừ đọc điển tạ bí cuốn trận đạo để mở mang kiến thức ra, hắn cũng không lơi lỏng việc tu hành.
Hiện giờ bất kể nói về phương diện nào, Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn của Phương Nguyên cũng xem như là có chút thành tựu.
Bên trong Tứ Tương Lôi Linh, Hỏa Tương Lôi Linh, Thủy Tương Lôi Linh đều đã tu luyện thành công, mà Kim Tương Lôi Linh cũng đã được nuôi dưỡng ở bên trong đạo cơ từ lâu, đợi tới lúc thời cơ chín muồi, là có thể dùng lôi pháp ngưng tụ ra. Mà một đạo Mộc Tương Lôi Linh cuối cùng, Phương Nguyên cũng đã có sự chuẩn bị…
Trong thiên hạ này, còn có thứ gì có thể thích hợp tu luyện thành Mộc Tương Lôi Linh hơn Thất Bảo Lôi Thụ chứ?
Và đây cũng là lý do vì sao Phương Nguyên đã bẻ mất một nhánh của Thất Bảo Lôi Thụ trước khi trả nó lại cho tiểu hoàng đế!
Chẳng qua hắn cũng không vội vàng đi làm chuyện này.
Hiện giờ Phương Nguyên còn cần phải làm cho Chu Tước Lôi Linh trưởng thành từng chút một thông qua việc tu luyện, và còn cần phải ngưng tụ ra Kim Tương Lôi Linh ở một thời điểm thích hợp. Nếu lập tức luyện ra Mộc Tương Lôi Linh, không chỉ dục tốc bất đạt, trái lại còn không có ích lợi gì đối với việc tu hành.
Dù sao bây giờ hắn có rất nhiều tài nguyên lôi đạo, đúng là thời điểm nên củng cố tu vi, tiến bộ từng chút một!
Đọc sách, kết bạn, nghiên cứu trận pháp, dốc lòng tu hành, cuộc sống của Phương Nguyên ở Thiên Xu Môn trôi qua vô cùng yên bình và thoải mái.
Đối với hắn mà nói, cuộc sống hoàn mỹ trong mơ cũng chỉ có như thế mà thôi.
Chẳng qua ngẫu nhiên, trong lòng Phương Nguyên cũng sẽ cảm thấy hơi trống vắng, giống như thiếu mất một thứ gì đó…
Về sau khi suy nghĩ một cách cẩn thận, hắn lại không nhịn được mà cười khổ, hẳn là không phải thiếu thứ gì, mà là thiếu người…
Cả đời này, khoảng thời gian khiến hắn cảm thấy thỏa mãn và yên tĩnh cũng không nhiều. Lúc trước, khoảng thời gian hắn đi theo Chu tiên sinh tìm tòi học hỏi ở Tiên Tử Đường cũng được tính là thỏa mãn và yên tĩnh, sau khi ra khỏi hồ Ma Tức, có một khoảng thời gian ở lại Thanh Dương Tông, và giờ là những ngày tháng nhàn hạ ở Thiên Xu Môn cũng có thể coi là một trong số đó…
Nhưng bất kể là thời điểm tìm tòi học hỏi ở Tiên Tử Đường hay là hiện giờ, tất cả đều không thể sánh bằng khoảng thời gian ở Thanh Dương Tông.
Có lẽ, là vì bên cạnh mình đã thiếu mất vài người chăng…


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất