Đại Kiếp Chủ

Chương 572: Thiên Lai Kim gia (1)

Chương 572: Thiên Lai Kim gia (1)

Người này tuy bày ra vẻ cao cao tại thượng nhưng chỉ có hạng ngu ngốc mới vô duyên vô cớ kết thù oán với y. Huống chi ban nãy Quan Ngạo tranh chấp với thị vệ bên đối phương cũng không hề thua thiệt, hắn không định dây dưa cùng bọn họ nữa, có ý nhường đường.
Bỗng nhiên, một bóng áo lam nhoáng lên nơi cửa chính. Một vị lão giả với chòm râu dài xuất hiện trong cổng thành, ánh mắt có phần nặng nề đảo qua một lượt.
Người trẻ tuổi áo trắng thấy ông thì nhoẻn cười nhảy khỏi lưng tê giác, bước đến tiếp đón, trông có vẻ rất quen thuộc với người của thành Thiên Lai. "Lưu bá đã đến?"
"Thôi công tử đến rồi? Trong phủ đã chờ hồi lâu!" Lão giả thấy y thì thoáng ngẩn ra rồi gật đầu tỏ vẻ.
"Ha ha, làm phiền rồi..." Người áo trắng nhẹ nhàng vỗ tay, chuẩn bị gọi người vào thành.
Không ngờ lão giả kia chào hỏi xong thì không để ý đến y nữa mà lại vội vàng ngẩng đầu lên nhìn khắp bốn phía, sau đó trầm giọng hỏi. "Không biết vị nào là truyền nhân của Thái Hoa chân nhân Ô Trì Quốc, Phương Nguyên tiên sư?"
Phương Nguyên đứng dậy, cất giọng. "Chính là tại hạ!"
Lão giả râu dài nhìn hắn một cái, đoạn cung kính nói. "Tiên sư đường xa vất vả, mời vào thành nghỉ ngơi."
"Hả..." Lão giả vừa dứt lời, người áo trắng cùng nhóm thị vệ áo đen của y đồng loạt sửng sốt.
"Lưu bá..." Y không nhịn được kêu lên.
Lão giả râu dài chỉ gật đầu đầy áy náy với y. "Xin Thôi công tử chờ một chút..." Đoạn tiến tới dẫn Phương Nguyên vào thành.
Phải trơ mắt nhìn Phương Nguyên và Quan Ngạo vào thành, sắc mặt của nhóm người công tử áo trắng không thể gọi là đẹp được, nhưng trong lòng họ cũng không khỏi kinh ngạc. "Hai người kia có lai lịch gì mà lại được thành Thiên Lai xem trọng đến vậy?"
"Xin mời tiên sư."
Lão giả râu dài được gọi là "Lưu bá" kia dẫn Phương Nguyên đi qua cổng thành, nơi một chiếc ngân toa lấp lánh ánh bạc đang chờ sẵn. Đợi Phương Nguyên, Quan Ngạo và con nghê bước lên, Lưu bá điều động ngân toa bay vào trong thành.
Nhìn những cung điện san sát và kiến trúc đồ sộ dọc đường đi, Phương Nguyên thầm cảm thán trước sự thịnh vượng của thành Thiên Lai.
Tòa thành này được chia làm ngoại thành và nội thành. Cửa tiệm của các thương nhân chiếm phần lớn ngoại thành, người qua lại như nước; ngược lại, nội thành được canh phòng nghiêm ngặt, hiếm thấy bóng ai.
Nhờ có Lưu bá giới thiệu, Phương Nguyên mới biết thành Thiên Lai là nơi tụ họp của thương nhân bốn phương, số người tu hành đến đây mua bán nhiều không đếm xuể. Lượng yêu thú và linh mạch phong phú trong Thập Vạn Man Sơn đã hấp dẫn rất nhiều tu sĩ đến đây săn thú, đào khoáng. Có nơi giao dịch do thành Thiên Lai cung cấp, vô số liên minh thương nghiệp và tiên các đều đến đây trú ngụ!
Hơn nữa, tuy lão giả không nói rõ nhưng từ những thông tin thu thập được trước đó, Phương Nguyên cũng biết ít nhất hơn một nửa vụ làm ăn nơi này đều thuộc về thành Thiên Lai, quả nhiền là đường tài vận kéo dài không dứt!
Không lâu sau, ngân toa đã tiến vào nội thành, bay đến trước một dinh thự trên đỉnh núi. Từ xa nhìn lại, tòa dinh thự mang vẻ cổ kính nặng nề như vua chúa ngồi trên ngôi cao vạn trượng, dõi mắt nhìn xuống thành Thiên Lai.
Vừa qua khỏi sơn môn đã thấy đỉnh núi sừng sững, linh khí dày đặc, hoa nở bốn mùa, trông như vườn hoa tiên cảnh nào đó hơn là dinh thự thế gia. Sau cổng dinh, dưới vòm cửa nguyệt môn là một người đàn ông trung niên mặc áo bào tím đang đứng chờ họ. Thấy ngân toa đáp xuống, ông mỉm cười bước đến. "Truyền nhân của Thái Hoa ở nơi nào?"
"Vị này chính là Thất Tổ thành Thiên Lai chúng ta, chưởng quản mọi việc lớn nhỏ trong tộc." Lão giả râu dài thấp giọng giới thiệu với Phương Nguyên rồi thu chiếc ngân toa về.
"Đệ tử Phương Nguyên của Thái Hoa chân nhân, bái kiến tiền bối..." Phương Nguyên tất nhiên biết phải làm gì, tiến lên vài bước, khom người hành lễ.
Đối phương vội cười. "Ha ha, mau đứng dậy, không cần phải gọi ta là tiền bối. Ta và sư phụ Thái Hoa của ngươi từng tu hành cùng nhau, ta còn lớn hơn hắn mấy tuổi. Khi ấy hắn gọi ta là sư huynh, vậy ngươi gọi ta một tiếng sư bá đi."
"Sư bá hữu lễ." Về mặt này, Phương Nguyên tất nhiên nghe gì làm nấy.
"Ha ha, vào trong rồi nói."
Nói rồi, vị Thất Tổ thành Thiên Lai với thần thái hiền lành dẫn Phương Nguyên đi vào một gian đại điện phía sau.
Phương Nguyên tập trung quan sát một phen, cảm thấy tu vi của người này sâu không lường được, chắc chắn đã đạt đến cảnh giới Kim Đan. Nhớ đến tin tức đã thăm dò được trong mấy hôm gần đây, lòng hắn khẽ thắt lại. Có thể quản lý tòa thành khổng lồ như Thiên Lai, Kim thị thâm sâu khó dò là điều chắc chắn, nghe nói chỉ cao thủ Kim Đan thôi cũng đã có tận mười vị, được xưng là Kim Đan Thập Tổ.
Mà đó chỉ là xếp hạng bên ngoài, liệu bên trong có cao thủ ẩn danh nào khác không thì chẳng ai hay biết.
Người trước mắt hắn đứng hàng thứ bảy, có thể thấy địa vị quả nhiên không thấp.
Hơn nữa, theo truyền thuyết thì trên Kim thị Thập Tổ còn có một vị lão thái quân. Nghe nói bà là cao thủ Nguyên Anh rất có danh tiếng, ba trăm năm trước vừa mừng đại thọ nghìn tuổi. Cũng vào năm ấy, thành Thiên Lai mở bí cảnh, chia vui cùng tu sĩ khắp thiên hạ.
Đến đòi món nợ từ thế lực khổng lồ này quả thật là áp lực không nhỏ chút nào!
Nhưng Phương Nguyên không còn cách nào khác, vì tu hành vốn là một quá trình gian nan hiểm trở, giành giật trên từng bước đi. Hắn cũng chưa lên kế hoạch cụ thể, hôm nay đến bái kiến chỉ để thăm dò ý tứ rồi dần dần sẽ tìm cơ hội.
Đối với hắn, một khi đã hạ quyết tâm thì nhất định phải lấy được quyển bí pháp Kim Đan cuối cùng kia. Còn lấy thế nào thì... cứ xem cái gì có hiệu quả thì làm!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất