Đại Kiếp Chủ

Chương 596: Ai có thể cản ta? (1)

Chương 596: Ai có thể cản ta? (1)

Phương Nguyên nhíu mày, dựa theo tính nết của Quan Ngạo, hắn ta sẽ không chạy loạn mới đúng?
- Phương Nguyên, ngươi ra đây cho ta!
Trong lúc hắn đang kinh ngạc, lại nghe được một tiếng quát truyền tới từ bên ngoài viện, mang theo sự thù hận vô cùng lớn.
Phương Nguyên quay đầu, lại nhìn thấy Sương Nhi tiểu thư. Nàng ta còn mang theo một đám công tử tiểu thư trông khá trẻ tuổi, điều khiển pháp khí đáp xuống bên ngoài viện của hắn. Sương Nhi tiểu thư cực kỳ giận dữ, nàng nghiến răng nghiến lợi nhìn Phương Nguyên, vẻ mặt trông vô cùng khó coi.
- Ngươi có chuyện gì không?
Phương Nguyên chỉ lạnh lùng liếc nhìn nàng, cũng lười để ý tới vị tiểu thư này.
Hắn đã chuẩn bị rời khỏi Kim gia, tất nhiên càng không cần phải chịu đựng vị tiểu thư điêu ngoa này.
Sương Nhi tiểu thư trông thấy vẻ mặt ghét bỏ không thèm che dấu của Phương Nguyên, trong lòng càng thêm tức giận, nàng lạnh giọng quát:
- Sao ngươi có thể không biết xấu hổ như vậy, lại chạy tới chỗ lão thái quân cầu thân. Ta chỉ hỏi ngươi, trước khi cầu thân ngươi đã hỏi ta câu nào chưa? Cũng không soi gương xem dáng vẻ của bản thân như thế nào, lại còn cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, ngươi... ngươi mau cút đi cho ta!
- Ta... cầu thân?
Phương Nguyên nghe được những lời này, hắn không khỏi tức giận đến bật cười thành tiếng, theo bản năng nhìn về phía Sương Nhi tiểu thư.
Đoán chừng vị Sương Nhi tiểu thư này đã nghe được một chút tin tức ở nơi nào đó, vậy mà lại tưởng hắn đi cầu thân?
Tính nết của bản thân thế nào, chẳng lẽ trong lòng nàng không biết sao?
- Ta thấy ngươi quá nhạy cảm rồi, đúng là lão thái quân đã từng nhắc tới chuyện này, nhưng ta đã từ chối!
Phương Nguyên quay đầu liếc nhìn nàng, hắn khẽ lắc đầu, sau đó cũng không có phản ứng gì nữa.
Phương Nguyên quyết định đi tìm Tôn quản sự, nhờ y giúp đỡ tìm Quan Ngạo.
- Ngươi... Đã chiếm được tiện nghi lại còn khoe mẽ!
Sương Nhi tiểu thư càng thêm tức giận, vẻ mặt vì xấu hổ và bực bội mà đỏ bừng lên, nàng dùng sức dậm chân quát:
- Ta không quan tâm mấy lời xằng bậy của ngươi, dù sao ngươi phải mau cút khỏi Thiên Lai Thành đi, cút càng xa càng tốt, nếu không... hôm nay ta sẽ khiến ngươi đẹp mặt!
- Muốn ta đẹp mặt?
Phương Nguyên liếc nhìn đám thiếu gia tiểu thư ở sau lưng nàng, hắn không khỏi cười lạnh.
Đám thiếu gia tiểu thư kia đều cảm thấy đau trứng...
- Đừng dùng ánh mắt này nhìn chúng ta chứ đại ca...
- Sương Nhi tiểu thư nói có người đắc tội nàng, muốn chúng ta đi cùng nàng tới đây “dạy dỗ” một người, chúng ta cũng không biết người đó là ngươi nha...
- Ngươi cứ coi như chúng ta không tồn tại đi, dù sao chúng ta cũng không dám ra tay với ngươi...
Cũng may Phương Nguyên không có nói thêm cái gì, hắn chỉ nói với Sương Nhi tiểu thư một câu:
- Ngươi yên tâm, cho dù ngươi không nói, ta cũng định rời khỏi đây rồi!
Vốn Sương Nhi tiểu thư bởi vì nghe nói lão thái quân có ý định gả nàng cho Phương Nguyên. Trong sự kinh hãi tột độ, nàng làm nũng chơi xấu không được, trong lòng liền nhận định tất cả là do Phương Nguyên, cũng không biết hắn đã nói những gì mà mê hoặc được lão thái quân.
Nhìn dáng vẻ của lão thái quân, muốn cầu xin bà thu hồi mệnh lệnh đã ban ra là không có khả năng, bởi vậy nàng quyết định tự mình xuất mã, tới đây ép Phương Nguyên rời đi. Chỉ cần hắn rời đi, đương nhiên cuộc hôn nhân này sẽ không có ai nhắc tới nữa!
Chẳng qua Sương Nhi tiểu thư không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến vậy, Phương Nguyên thật sự đồng ý.
Nhưng nàng chỉ ngây người chốc lát, sau đó liền nói:
- Nói miệng không có bằng chứng, ngươi phải lập một lời thề độc cho ta.
Phương Nguyên nghe xong, trong lòng đã không mất hết kiên nhẫn, hắn lạnh lùng quát:
- Ta còn có việc phải làm, không rảnh chơi đùa với ngươi!
Dứt lời, hắn định xoay người đi vào bên trong.
- Ta biết ngay là ngươi không muốn...
Sương Nhi tiểu thư cười lạnh nói:
- Hừ, ta chỉ hỏi ngươi một câu, có muốn mạng sống của tên to con ngu ngốc kia không?
- Bá!
Vẻ mặt của Phương Nguyên lập tức thay đổi, ánh mắt như kiếm nhìn chằm chằm về phía Sương Nhi tiểu thư:
- Hắn ở đâu?
Sương Nhi tiểu thư nhìn thấy ánh mắt của Phương Nguyên, trong lòng không khỏi co rụt lại, nhưng nàng nghĩ tới nơi này là Kim phủ, người bên cạnh mình cũng nhiều, việc gì phải sợ hắn chứ? Sương Nhi tiểu thư cười lạnh nói:
- Ta tự nhiên biết hắn ở đâu, nhưng nếu ngươi không đồng ý với ta, mạng nhỏ của hắn...
Nàng còn chưa kịp nói dứt lời, Phương Nguyên đã bước tới gần, sắc mặt cực kỳ đáng sợ:
- Nói!
Phương Nguyên đang tìm Quan Ngạo mà lo lắng, làm sao tưởng tượng nổi lại sẽ có quan hệ với Sương Nhi tiểu thư?
Dưới sự kinh hãi, lại không chút khách khí, trực tiếp áp sát nàng, bàn tay ghìm bả vai nàng xuống.
Sương Nhi tiểu thư cũng không phải loại không có đầu óc, thời điểm nói ra câu kia thì đã đề phòng, nghĩ mình dù sao cũng là Trúc Cơ kỳ, coi như Phương Nguyên là Thiên Đạo Trúc Cơ, tu vi cao hơn mình, nhưng khoảng cách xa như vậy, hắn cũng không tiện làm khó dễ, không nghĩ tới Phương Nguyên đến nhanh như vậy, nàng chỉ cảm thấy mắt hoa, trước mặt đã nhiều ra một bóng người, dọa đến nàng quát to một tiếng, trên người bay lên một đạo linh phù, tránh đi công kích của Phương Nguyên, sau đó thay hình đổi vị, lùi ra sau hơn ba trượng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã không còn chút máu...
- Vị huynh đài này, cần gì động võ chứ, có chuyện gì từ từ nói...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất