Chương 14. Điên rồi điên rồi, ngân hàng Nam Đô sẽ thua? - 2
Trên tòa án.
Tô Bạch nhìn Vu Thải Hà.
"Chánh án... Trình bày của chúng tôi đã hoàn tất."
Vu Thải Hà khẽ gật đầu, nhìn về phía Lý Mặc.
"Ngân hàng Nam Đô và nhân viên công tố còn muốn bổ sung gì không?"
Lý Mặc nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô Bạch.
Tô Bạch này, thật là biết kéo dài thời gian, chỉ mới hai điểm, mà mấy điểm phán quyết sau còn chưa đề cập đến!
Lý Mặc giơ tay.
"Chánh án, tôi có nghi vấn."
Lý Mặc giơ tay, hướng về phía chánh án thỉnh cầu.
Vu Thải Hà nhìn về phía bị cáo, cũng chính là hướng của Lý Mặc.
"Luật sư phía bị cáo có nghi vấn gì, có thể trình bày tại tòa án."
Lý Mặc hít sâu một hơi, rút ra bản án sơ thẩm: "Chánh án, tôi đề nghị bác bỏ lời trình bày của luật sư nguyên đơn."
"Lý do đơn giản."
Lý Mặc đưa bản án sơ thẩm cho nhân viên công tác bên cạnh, sau đó nhìn thấy Vu Thải Hà cầm nó trong tay, nghiêm túc mở miệng.
"Vừa mới luật sư nguyên đơn, luật sư Tô Bạch từ văn phòng luật sư Bạch Quân, không phục quyết sơ thẩm của Tòa án Nhân dân Trung cấp Nam Đô, cũng trình bày lý do và phản biện, nhưng là luật sư nguyên đơn Tô Bạch, né tránh vấn đề chính, chỉ tập trung vào hai điểm đầu tiên của phán quyết, cố ý xem nhẹ những điểm sau."
"Điểm thứ ba trong phán quyết là, Tòa án Nhân dân Trung cấp Nam Đô nhận định rằng Vương Lực, trong tình huống biết rõ đó là tài sản của ngân hàng, vẫn lựa chọn sử dụng tài sản này để đi đến bệnh viện đóng tiền."
"Trong lời trình bày vừa nãy của bị cáo Vương Lực miêu tả rất rõ ràng, sau khi rời khỏi ngân hàng, Vương Lực đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng vẫn lựa chọn cầm tiền đi đến bệnh viện đóng tiền. Dựa vào điểm này, có thể nhận định đây là phán đoán chủ quan của bản thân Vương Lực."
"Mà không phải như luật sư nguyên đơn Tô Bạch miêu tả, tình huống Vương Lực đang trong trạng thái khẩn cấp tránh nguy hiểm. Tôi xin hỏi luật sư nguyên đơn, tại thời điểm người ủy thác của bạn rõ ràng biết đó là tài sản của ngân hàng, tại sao lại lựa chọn đi đến bệnh viện mà không gọi điện báo cảnh sát, nộp lại tiền cho ngân hàng?"
Hoặc là nói, hoàn toàn đợi đến sau này bản thân đạt đến đến một địa điểm sự an toàn, lại đem tiền tiến hành trả lại.
Hoặc là nói, chờ đến khi mình đến được một địa điểm an toàn, tiến hành trả tiền lại.
Nhưng Vương Lực lại cứ làm ra hành vi đem tiền đi đóng viện phí.
Diều này nói rõ!
Thứ nhất, anh ta biết đây là tiền cướp từ ngân hàng. Thứ hai, cho dù kẻ bắt cóc có đe dọa anh ta, thì tại thời điểm rời khỏi ngân hàng, Vương Lực đã thoát khỏi nguy hiểm, không cấu thành điều kiện phòng vệ bất đắc dĩ.
Kết hợp cả hai điều này, chẳng phải về mặt chủ quan, anh ta đồng ý cướp tiền ngân hàng để cứu cha mình sao?”
“Tất nhiên, tôi hiểu đây là bản năng con người, tôi không phủ nhận sự quan tâm và tình yêu thương của Vương Lực dành cho cha mình.
Nhưng xét về mặt thực tế và pháp lý, không có gì sai sót trong việc phán quyết đối với Vương Lực.”
“Chánh án, trần thuật của tôi hoàn tất.”
Lý Mặc kể xong, liếc nhìn Tô Bạch, đoạn cuối cùng là do y tạm thời thêm vào.
Y cũng biết rằng vụ án này đã tạo ra dư luận rất lớn, vì vậy y phải chú ý đến tác động của dư luận trong khi thắng kiện.
Nếu không, sau khi vụ án kết thúc và thắng kiện, danh tiếng của Ngân hàng Nam Đô cũng sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.
Vu Thải Hà hơi hơi gật gật đầu.
“Bên nguyên đơn có ý kiến hay quan điểm gì khác về phản tố của bên bị đơn không?”
Lý Mặc liếc nhìn Tô Bạch một cách khiêu khích.
Khóe miệng Tô Bạch hơi nhếch lên, hắn đã chờ đợi khoảnh khắc này!
Thời điểm hạ gục Ngân hàng Nam Đô đã đến!
“Chánh án, tôi không có ý kiến gì về những gì bị cáo đưa ra. Quan điểm của luật sư bị cáo là đúng, nhưng có một điều mà luật sư bị cáo đã bỏ qua.”
“Tôi muốn hỏi luật sư bị cáo, làm thế nào anh xác định được số tiền trong tay Vương Lực là của ngân hàng? Có bằng chứng gì chứng minh số tiền đó là của ngân hàng hay không?”
“Luật sư của bên bị cáo cũng đã nói rằng chính đương sự bên tôi, tức anh Vương Lực đã sử dụng tiền của ngân hàng để thanh toán các khoản phí liên quan tại bệnh viện. Từ đó, họ phán đoán ý định chủ quan của đương sự Vương Lực bên tôi, nhưng làm thế nào để chứng minh số tiền này là của ngân hàng?”
Câu hỏi ngược của Tô Bạch khiến Lý Mặc choáng váng. Ý hắn là sao?
Cái gì gọi là làm sao chứng minh tiền của ngân hàng là của ngân hàng?!
Câu hỏi này có chút quá đáng!
Lý Mặc ngẩn người, không chỉ y mà nhiều thành viên chờ phán xét tại phiên tòa cũng không hiểu, chuyện này còn có thể như vậy...?
Thật trâu bò!
Vấn đề xảo trá như vậy mà cũng có thể nói ra!
Người xem theo dõi phiên tòa trực tiếp cũng ngẩn ngơ vài giây.
"Ha ha ha, đây là ý gì? Để cho ngân hàng chứng minh tiền của ngân hàng là của ngân hàng, ôi chao! Luật sư này có bản lĩnh! Da mặt dày như trâu!"