Chương 2. Luật sư thâm niên - 2
50.000 tệ, ít nhất cũng có thể chi tiêu trong nửa năm, thời gian nửa năm đủ để Tô Bạch vực dậy văn phòng luật sư này.
“Ngồi chờ 10 lần tư vấn hoặc nhận một vụ kiện nào!”
Không cần lo lắng về tiền thuê nhà, Tô Bạch nhàn nhã pha trà, loại trà Ô Long thượng hạng.
Đúng lúc Tô Bạch đang nhàn nhã thưởng thức trà, cửa chính công ty luật bị đẩy ra, một cặp vợ chồng già nua dìu nhau bước vào.
Nhìn qua ngoại hình, họ ít nhất cũng phải 70 tuổi.
Chẳng lẽ họ đến để tư vấn ly hôn?
Tô Bạch đặt chén trà xuống, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ đó, hắn nhìn họ từ trên xuống dưới, cảm nhận được sự hòa thuận của họ, tuổi tác hơi lớn, có lẽ họ đến để nhờ giải quyết vụ kiện nào đó.
Với nguyên tắc khách hàng là thượng đế, Tô Bạch tiến đến chào hỏi và giới thiệu bản thân.
“Xin chào, đây là văn phòng luật sư Bạch Quân. Chúng tôi có thể nhận bào chữa dân sự và bảo vệ hình sự. Tôi là người phụ trách của văn phòng luật sư này. Xin hỏi hai vị là…”
Cụ bà lên tiếng trước, giọng run rẩy do tuổi tác: “Ngài là luật sư ạ?”
“Đúng vậy, tôi là luật sư kiêm người phụ trách ở đây. Xin hỏi hai vị đến để tư vấn pháp lý hay muốn mời luật sư lên tòa án?”
“Chúng tôi… muốn… lên tòa án!”
Có vụ kiện đến rồi!
Đây là vụ án đầu tiên Tô Bạch nhận sau khi xuyên qua, lòng hắn không khỏi có chút gợn sóng.
“Xin hỏi hai vị muốn kiện tụng về vấn đề gì? Vụ án hình sự hay dân sự?”
Cụ bà do dự nhìn sang ông lão.
Tô Bạch nhận ra sự thay đổi biểu cảm này, hắn biết họ lo lắng về năng lực của mình.
Bước đến trước người cụ bà, Tô Bạch nở nụ cười rạng rỡ, khoe hai hàm răng trắng đều, tạo cảm giác thân thiện vô cùng.
Bất kể vụ án nào, hắn cũng luôn ưu tiên lắng nghe khách hàng trước.
“Bác yên tâm, công ty luật chúng tôi mới khai trương không lâu nên giá cả rất hợp lý, công đạo. Chúng tôi không bao giờ hét giá trên trời. Hai bác có muốn vào trong ngồi một lát để nói rõ hơn về vụ án này không?”
“Miễn phí tư vấn!”
Cụ ông nhìn Tô Bạch gật đầu: “Luật sư này nhìn trắng trẻo, sạch sẽ, không giống như mấy luật sư tham lam kia. Chúng ta vào trong nói chuyện một chút nhé.”
Tô Bạch giật giật khóe miệng. Cái gì gọi là không giống luật sư tham lam?!
Nhưng thôi, hiện tại công ty luật không có vụ án nào, cũng chẳng kiếm được tiền. Khách hàng là thượng đế, lời khen của họ cũng đáng quý.
Sau khi hai cụ già ngồi xuống ghế sofa, Tô Bạch đặt hai chai nước khoáng lên bàn, nghiêm túc ngồi đối diện và bắt đầu hỏi han về tình huống cụ thể của vụ án.
“Vụ án này thuộc dân sự hay hình sự?”
Cụ bà và cụ ông trao nhau một ánh mắt đầy lo âu.
Cụ ông chầm chậm mở miệng:
"Vụ kiện chúng tôi muốn nhờ luật sư là án hình sự."
"Có thể cụ thể giới thiệu một chút không?"
"Cướp ngân hàng, nghi ngờ tội cướp tài sản trọng đại. Chúng tôi muốn mời luật sư tiến hành biện hộ, tốt nhất là có thể giảm nhẹ hình phạt."
Tô Bạch quay đầu đánh giá cụ ông một lượt. Cướp ngân hàng? Nhìn cơ thể này của ông, có thể qua được bảo vệ ngân hàng à?
"Không phải tôi, là con trai tôi." Cụ ông vội vàng giải thích.
Tô Bạch gật đầu. Vậy còn có lý hơn. Với thân hình này, đừng nói cướp ngân hàng, ngay cả bảo vệ ngân hàng nhìn thấy ông đến cướp cũng sẽ cẩn thận hầu hạ, rất sợ sơ ý làm ông bị thương.
Cướp ngân hàng đã liên quan đến vấn đề công tố hình sự. Loại vụ án này thường không dễ xử lý.
Nhưng Tô Bạch muốn chính là một vụ án không dễ làm! Khai hỏa danh khí của công ty luật!
"Hãy giới thiệu sơ lược về vụ án và yêu cầu của các cụ."
Tô Bạch biểu cảm nghiêm túc.
"Ài"
Cụ ông thở dài, miêu tả sơ lược toàn bộ quá trình vụ án.
Tô Bạch vừa nghe vừa ghi chép những thông tin quan trọng. Thỉnh thoảng, hắn lại dừng lại để hỏi thêm một số chi tiết. Sau hai giờ miêu tả và hỏi han, Tô Bạch đã nắm rõ sơ lược về vụ án và một số thông tin cơ bản.
Tên cụ ông là Vương Tự Trung, tên cụ bà là Trương Thuý Phương. Hai người đều là công nhân về hưu của Nam Đô, có một người con trai.
Vụ án xảy ra khi con trai cụ ông đến ngân hàng để lấy tiền chữa bệnh cho cụ ông. Số tiền này là tiền tiết kiệm của cụ ông.
Vì không phải bản thân cụ ông đến rút tiền, ngân hàng yêu cầu con trai cụ ông phải chứng minh mình là con trai của cụ ông. Con trai cụ ông đã xuất trình thẻ căn cước, sổ hộ khẩu, thư thông báo bệnh nặng nhưng đều không được chấp nhận.
Nhân viên ngân hàng yêu cầu cụ ông phải tự mình đến ngân hàng để chứng minh con trai mình là con trai của cụ ông. Nếu không, họ sẽ không cho rút tiền.
Nhưng lúc này, cụ ông đang ở trong phòng ICU chờ tiền cứu mạng!
Làm thế nào để chứng minh?
Chẳng lẽ cụ ông lại từ trên giường bệnh đứng dậy và chạy đến ngân hàng để chứng minh con trai mình là con trai của mình?
Như vậy còn lấy tiền cái rắm à! Kỳ tích y học luôn rồi!
Ngay lúc con trai cụ ông đang tranh cãi với nhân viên ngân hàng, thì một nhóm cướp đã đột nhập và cướp ngân hàng.