Chương 29: Thổ hào hào phóng – Yến Trường Khanh
Nhìn trăm tên thân vệ của Thân vương sát khí đằng đằng, bất kể là nha dịch Ứng Thiên phủ, Trần bộ đầu, hay cả Hồ Văn An vừa rồi còn hống hách kiêu căng, đều sợ hãi đến mồ hôi lạnh chảy ròng.
Có Tể tướng đương triều – Hồ Duy Dung – đứng sau chống lưng, bọn họ có thể nói là ở Đại Minh này, người không dám đắc tội thật sự không có mấy.
Nhưng trớ trêu thay, nhóm thân vệ Thân vương trước mặt tay cầm kim lệnh của hoàng tử, sát khí sầm trời, chính là người mà bọn họ tuyệt đối không thể chọc vào.
Bởi vì bọn họ đại diện cho hoàng quyền, là tồn tại cao hơn cả văn võ bá quan!!!
Đừng nói bọn họ chỉ là con trai Tể tướng, hay đám nha dịch nghe lệnh từ con trai Tể tướng, dù cho là bản thân Hồ Duy Dung đối mặt với hoàng quyền, cũng phải cúi đầu thần phục!
Đối diện đám thân vệ Thân vương giơ đao mở đường, nha dịch Ứng Thiên phủ và Hồ Văn An vừa rồi còn bao vây Yến Trường Khanh, giờ đều vô thức nuốt nước bọt, theo bản năng tránh sang hai bên mở ra một lối đi.
“Xem ra, khối Long tiên hương này, cuối cùng vẫn là ta mang về được rồi.”
Lướt qua bên cạnh Hồ Văn An, Yến Trường Khanh bỗng liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt thản nhiên, khẽ cười nói.
Hồ Văn An giận đến đỏ mặt, nhưng không dám hé răng nửa lời.
Bởi vì ngay khi Yến Trường Khanh mở miệng, đám thân vệ kia đã lập tức giơ đao chĩa thẳng về phía hắn.
Hồ Văn An thậm chí còn hoài nghi, nếu Yến Trường Khanh mà ra lệnh giết, đám thân vệ này sẽ không chút do dự mà động thủ!
Dù hắn có là con trai Tể tướng đi nữa, cũng chẳng ai e ngại!
Cứ như vậy, dưới ánh mắt chứng kiến của mọi người, Yến Trường Khanh được hơn trăm thân vệ hộ tống rời đi.
Nhìn theo bóng lưng dần khuất của Yến Trường Khanh và đám thân vệ, Hồ Văn An giận đến nghiến răng nghiến lợi, lầm bầm:
“Khốn kiếp! Nếu như phụ thân ta có thể tiến thêm một bước, ta sao phải chịu nhục như thế này!!!”
Lời này tuy nhỏ, nhưng Trần bộ đầu ở gần đó nghe rõ mồn một, lập tức sợ đến vã mồ hôi lạnh.
Ngay cả vết thương ở vai cũng bị nỗi sợ trong lòng đè nén đến quên cả đau.
Trần bộ đầu lén ngẩng đầu liếc nhìn Hồ Văn An, trong mắt tràn đầy hoảng loạn bất an.
.....
Lúc rời đi, Yến Trường Khanh còn khá giữ ý.
Nhưng khi quay về, hắn đi đến đâu cũng là tiêu điểm chú ý.
Dẫu sao thì hơn trăm thân vệ giáp trụ sáng loáng, tay cầm trường đao, hộ tống một đường từ Giang Đông môn tiến vào Nam Kinh, phô trương như thế, e rằng đến cả hoàng tử phong vương cũng chưa chắc từng được hưởng.
Bởi vì nếu bọn hoàng tử dám ngông cuồng như vậy, bị Chu Nguyên Chương biết được, nhẹ thì bị đánh một trận, nặng thì bị tước bớt thân vệ cũng không phải chuyện lạ.
Đám thân vệ đưa Yến Trường Khanh về tới cửa nhà, sau khi xác nhận hắn an toàn vô sự, đồng loạt ôm quyền thi lễ, chuẩn bị rút lui về bốn phía.
“Khoan đã!”
Yến Trường Khanh nhìn thấy bọn họ sắp rời đi, bèn cất tiếng.
“Không biết Yến học sĩ còn có điều gì căn dặn?!”
Tên thân vệ to cao đầu tiên chắn trước mặt Yến Trường Khanh, đồng thời cũng là thủ lĩnh ngầm của đám thân vệ, quay đầu lại hỏi.
Yến Trường Khanh xoay người vào phòng, nhẹ nhàng dỡ dây mây trên thùng gỗ, cẩn thận đặt mấy bắp ngô bên trong vào chỗ cũ.
Sau đó, hắn lấy từ góc phòng thí nghiệm đơn sơ một nắm Lưu Ly Châu bỏ vào túi, rồi bước ra ngoài.
Khối Long tiên hương cực phẩm từng lấy ra trước đó, hắn tiện tay ném thẳng cho đối phương.
“Bịch!”
Thủ lĩnh thân vệ nhanh tay chụp lấy khối Long tiên hương lớn cỡ quả bóng, toàn thân trắng ngà óng ánh, mặt đầy nghi hoặc nhìn Yến Trường Khanh.
Nhìn thấy ánh mắt nghi vấn, Yến Trường Khanh hờ hững nói:
“Giao khối Long tiên hương này cho các vị điện hạ sau lưng các ngươi, cứ nói là lời cảm tạ của ta.”
Sau đó, hắn lại đem nắm Lưu Ly Châu từ trong túi đưa cho đối phương, thản nhiên nói:
“Mấy viên Lưu Ly Châu này cũng coi như có chút giá trị, chư vị muốn chia nhau hay đem đi cầm bán cũng được.”
“Coi như ta cảm ơn các ngươi đã đứng ra bảo vệ ta khi nãy.”
Nghe xong, thủ lĩnh thân vệ lập tức đưa trả lại đám Lưu Ly Châu, nói:
“Long tiên hương chúng thuộc hạ sẽ mang về cho điện hạ, lời của Yến học sĩ chúng thuộc hạ cũng sẽ chuyển lại!”
“Nhưng việc bảo vệ Yến học sĩ là bổn phận của chúng ta, những viên Lưu Ly Châu này xin thứ cho chúng thuộc hạ không thể nhận.”
Không phải hắn không muốn, những viên Lưu Ly Châu kia trong suốt tinh xảo, màu thiên thanh dịu mắt, hiển nhiên là vật quý giá.
Nhưng vấn đề là, tuy hắn bề ngoài là thân vệ của Tần Vương Chu Sảng, nhưng thực chất là một Bách hộ của Cẩm y vệ.
Nếu để chỉ huy sứ Cẩm y vệ biết hắn tự ý nhận đồ của Yến học sĩ, chỉ sợ mất nửa cái mạng!
Yến Trường Khanh không thu lại mấy viên châu đưa ra giữa không trung, chỉ khoát tay, xoay người vào trong, nói:
“Nếu các ngươi thấy khó xử, thì phiền chuyển lời đến chư vị điện hạ giúp ta một câu.”
“Nói là: ‘Lưu Ly Châu là lễ vật ta tặng cho đám thân vệ đã bảo vệ ta’, như vậy các ngươi cũng không cần lấn cấn nữa.”
“Tin rằng chút thể diện ấy, chư vị điện hạ hẳn sẽ nể mặt ta.”
Nhìn cánh cổng sân vừa khép lại, thủ lĩnh thân vệ do dự hồi lâu, rốt cuộc vẫn thu mấy viên Lưu Ly Châu vào tay.
Có câu nói cuối cùng của Yến Trường Khanh, nghĩa là số Lưu Ly Châu này được trao đi công khai, không phải hối lộ mờ ám.
Ngay cả khi các vị hoàng tử và đám chỉ huy sứ Cẩm y vệ phía sau lưng bọn họ biết chuyện, cũng sẽ không trách cứ gì.
Nhìn nắm châu trong tay, áng chừng cũng hai ba chục viên, chia đều cho trăm huynh đệ tham gia bảo vệ ban nãy, mỗi người cũng được tầm một phần ba viên.
Chỉ riêng phần đó thôi, giá trị đã tương đương vài trăm lượng bạc!
Chỉ cần tuân lệnh rút đao hộ tống một đoạn đường, mà có thể nhận được phần thù lao hậu hĩnh như vậy, trên đời này e khó có mua bán nào lãi hơn!
“Thuộc hạ thay mặt chư vị huynh đệ, cảm tạ Yến học sĩ!!!”
Thân vệ lập tức ôm khối Long tiên hương trong tay, khom người hướng vào trong viện hành lễ, lớn tiếng cảm tạ.
Sau đó, nhóm thân vệ liền tản vào bốn phía, tiếp tục âm thầm bảo hộ Yến Trường Khanh.
Chỉ là, so với trước kia, lần này rõ ràng càng thêm nghiêm cẩn, tuần tra và canh phòng cũng càng thêm chặt chẽ.