Chương 143 - Khởi linh
Trình Hồng Niên một tay chống chuôi đao, nhìn lên bầu trời, im lặng không nói.
Dù đã mưu tính nhiều đến thế, nhưng chỉ tìm ra được mỗi tầng Hộ Bộ Thị Lang.
Trên triều đình, người cấu kết với Bạch Liên Giáo không phải ít. Lúc đầu hắn cố ý để lộ thông tin, chính là để lừa những kẻ đó ra.
Năm đó Bạch Liên Giáo có thể nổi dậy, tràn ngập nhiều tới tận mấy châu, tưởng chỉ nhờ dựa vào họ là có thể làm gì cũng được à?
Trong sự việc năm xưa, không biết bao nhiêu quan lại, gia tộc tham dự vào đó.
Xưng quốc, diệt quốc, chẳng có vương triều nào nghìn năm, nhưng lại có gia tộc nghìn năm.
Trong mắt những người đó, chỉ có lợi ích của bản thân.
Vinh suy quốc gia, sinh mệnh dân chúng, trong mắt họ, không bằng một lượng bạc.
Có những chuyện, không phải hắn không muốn tìm ra, mà là không thể tìm sâu hơn được nữa.
Sự việc này liên quan tới quá nhiều người, ảnh hưởng tới quyền lợi của quá nhiều người.
Thậm chí phía sau còn bóng dáng của Quốc Công Phủ, Vũ Thanh Hầu Phủ.
Một ngày này buổi sáng ở Quốc công, hoàng thân quốc thích, lại cấu kết với Bạch Liên Giáo phản loạn, nếu tin tức này mà lan truyền ra, há chẳng khiến thiên hạ chê cười.
Điền Kỷ Quân chỉ là con dê thế tội do bọn họ đẩy ra.
Chỉ cần bệ hạ không muốn vạch mặt, việc này cũng chỉ có thể dừng lại ở đây.
Trình Hồng Niên lấy từ trong ngực một phong thư mật, khuôn mặt bỗng lộ vẻ tươi cười, lẩm bẩm: "Lâm Mang, ta quả nhiên không đánh giá sai ngươi."
Muốn đứng trên vạn người, nhất định phải đứng trước vạn người.
Muốn ngồi vào vị trí này, nhất định phải cách ly với triều đình bá quan.
Cẩm Y Vệ, chỉ có thể trở thành thanh đao trong tay bệ hạ!
...
Huyện Diêm Sơn, hoang thôn, dưới gốc cây hoè.
"Keng!"
Một tiếng đao kêu vang vọng đến tận mây xanh.
Một kiếm chém ngang trời, kiếm khí sóng sau tiếp nối sóng trước, như một dòng sông lớn.
Chốc lát, bầu trời như bị kiếm khí này bao phủ, tuyết đang bay như bị xuyên thủng bởi vô số kiếm khí.
Trong phạm vi hàng trăm mét, chỉ còn mỗi đường kiếm này.
Kiếm khí hóa hình!
Một đường Kim Xà Kiếm dài hàng chục trượng bay lên trời.
Đúng lúc đó, một luồng gió xoáy khổng lồ đón đầu tới, kiếm khí tràn ngập trời bị hút vào vòng gió xoáy, dần dần tan biến.
Trên ngọn cây, một bóng người áo trắng đứng sừng sững.
Hắn ta khoảng bốn mươi tuổi, nhan sắc tuấn tú, chỉ có đôi mày hơi chau xuống, khóe miệng hiện ra vài nếp nhăn sâu, có phần già nua u uất.
Hắn im lặng đứng đó, sắc mặt vô cảm, như đang suy nghĩ điều gì đó xa xăm, trong mắt thoáng hiện cảnh thiên địa.
"Kim Xà Lang Quân, Hạ Tuyết Nghi, quả nhiên là danh bất hư truyền."
Người trên cây khẽ nhướng mày, hạ mắt nhìn xuống dưới.
Trong tuyết, Hạ Tuyết Nghi ôm Kim Xà Kiếm nhíu mày, ngữ điệu hơi kinh ngạc: "Càn Khôn Đại Na Di, ngươi là Dương Tiêu Minh Giáo?"
"Quay về đi!"
"Người kia ngươi động không được."
Sắc mặt của Dương Tiêu vẫn bình thản, dường như chẳng mảy may để tâm đến Kim Xà Lang Quân có tiếng độc ác trong giang hồ.
Kim Xà Kiếm ở trong lòng Hạ Tuyết Nghi rung nhẹ, xung quanh như có kiếm khí lạnh buốt tụ lại.
Nhưng chốc lát sau, kiếm khí tràn ngập trời giống như sương mù tan biến hết.
Hạ Tuyết Nghi quay người rời đi, bóng dáng dần dần khuất đi trong gió tuyết.
Dương Tiêu cười nhẹ, đạp không trung, thân hình như chim ưng oai hùng mà đi.
...
Huyện Diêm Sơn, phủ nha.
Phủ nha hoang tàn giờ đã được tu sửa lại.
Hai bên hành lang đứng đầy Cẩm Y Vệ đeo đao chĩa thẳng.
Khắp đại đường treo đầy băng vải trắng muốt.
Trong đại đường, yên lặng đặt hai quan tài được làm bằng gỗ tốt.
Trong quan tài, hai thi thể đã tím ngắt.
Một là huyện lệnh Cao Tồn Sơn, còn một là Bách Hộ Cẩm Y Vệ huyện Diêm Sơn, Tôn Hằng.
Thi thể họ bị vứt bỏ ở nghĩa trang, sau khi dẹp yên giặc cướp ở huyện này, bá tánh địa phương đem thi thể họ trở về.
Mấy ngày nay liên tiếp tuyết rơi, thời tiết lạnh giá nên thi thể cũng được bảo quản tốt.
Trong đại đường, một số cựu quan lại Diêm Sơn bận rộn, phía dưới quỳ một người phụ nữ cùng một đứa trẻ 5 tuổi.
Người đó là con dâu và cháu nội của Cao Tồn Sơn, lúc thành bị phá đã trốn trong hầm nước nên thoát chết.
Lâm Mang bước vào, vác đao, cúi nhẹ người về phía hai quan tài, thể hiện sự tôn kính.
Khi vào thành, hắn đã được biết rõ tình huống xảy ra.
Đường Kỳ thi lễ: "Đại nhân, thời gian đã đến."
Lâm Mang gật đầu nhẹ.
Đường Kỳ quay lại hô: "Đóng nắp quan tài, khởi linh (khiêng linh cữu đi)!”
“Đương!”
Bỗng vang lên tiếng chuông, vang lên ba hồi.
Nắp quan tài từ từ đóng lại, linh cữu của huyện lệnh Cao Tồn Sơn và Bách Hộ Tôn Hằng chính thức khởi hành.
Lúc này,
Lâm Mang chủ động bước tới trước linh cữu, đứng hàng đầu tiên, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, tự tay khiêng gánh linh cữu lên vai mình.
Một Bách Hộ Cẩm Y Vệ, chức chính lục phẩm, lại khiêng quan tài cho một huyện lệnh Thất phẩm?
Tôn Thừa Nghiệp cũng bước lên, đứng cạnh Lâm Mang.
Lâm Mang hô to:
"Khởi linh!"
"Khởi linh!"