Chương 111: Ba Chú Thi Lang
Thẩm Lạc xa xa nghe được thanh âm liền đoán được tình hình bên đó, nhưng tận mắt nhìn thấy, trong lòng vẫn chấn kinh.
Lúc này hắn vòng qua chỗ nhiều người, cẩn thận từng li từng tí vòng qua những hung vật kia, chạy dọc theo một đầu đường nhỏ về chỗ ở của mình.
Hắn quen thuộc hoàn cảnh Xuân Thu quan, chuyên đi ngõ hẹp vắng vẻ, thêm nữa ngũ quan linh mẫn, có thể tránh được những quỷ vật kia, rất nhanh thuận lợi đến gần bãi đá xanh.
Thẩm Lạc không đi đường lớn trước bãi đá xanh, mà đi dọc một con đường nhỏ phía sau phòng đệ tử chạy về chỗ ở của mình.
Mới đi được mấy bước, bên cạnh một gian phòng đệ tử phía trước loé lên bóng đen, một đầu yêu khuyển cao cỡ nửa người nhảy ra ngoài, trên miệng kéo theo một bộ thi thể, tựa hồ muốn giấu ở chỗ bí mật này hảo hảo nhấm nháp.
"Ngao. . ." Yêu khuyển lập tức chú ý tới Thẩm Lạc, lập tức buông thi thể trong miệng ra, bay nhào tới Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc cúi người một cái, linh hoạt né tránh quỷ khuyển bổ nhào tới, nhìn lướt qua bộ thi thể trên đất kia.
Người kia là một thanh niên, mặt vuông mày rậm, toàn thân máu thịt be bét.
"Phương Bình!" Thẩm Lạc thất thanh nói.
Người này là một đệ tử Xuân Thu quan ở gần Thẩm Lạc, xuất thân nông gia, hai người xưa nay gặp nhau mấy lần, cũng coi là quen biết.
"Súc sinh!" Ánh mắt Thẩm Lạc lạnh lẽo, xoay tay phải lại, thanh phù xoa xám trắng kia trống rỗng xuất hiện, hóa thành một đạo bạch quang, vọt tới yêu khuyển.
Yêu khuyển kinh hãi, vội vàng bốn vó nhảy lên, lách mình tránh sang bên cạnh.
Nhưng phù xoa màu trắng nhỏ đột nhiên linh hoạt chuyển hướng, chẳng những không bị cách ra, ngược lại trong chớp mắt đuổi kịp quỷ khuyển, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai bắn vào giữa ngực bụng nó.
Chỉ nghe "Xoẹt" một tiếng vang trầm, phù xoa xuyên thủng qua thân quỷ khuyển.
Giữa ngực bụng yêu khuyển bị đánh ra một cái động lớn, toàn bộ thân thể nó cơ hồ bị đánh thành hai đoạn, nhưng không có máu tươi chảy ra, miệng vết thương bị một tầng băng tinh màu đen nhạt đông cứng.
Yêu khuyển không kịp kêu thảm, thân thể tàn phế run rẩy mấy cái, rất nhanh bất động.
Thẩm Lạc phất tay triệu hồi phù xoa, trong mắt lóe lên một tia mừng rỡ ngoài ý muốn.
Vừa rồi điều khiển phù khí linh hoạt như vậy, lúc trước hắn làm không được, không ngờ vừa rồi lại ma xui quỷ khiến làm được dễ dàng như vậy.
"Hẳn là có quan hệ với cảm ngộ trong mộng cảnh?"
Nhưng giờ phút này tình huống khẩn cấp, hắn không có thời gian nghĩ nhiều, thu hồi phù xoa tiếp tục chạy đến chỗ của mình. Về phần thi thể Phương Bình kia, cũng chỉ có thể lưu lại tại đó.
Thẩm Lạc rất nhanh đến chỗ ở của mình. Chỗ này vốn vắng vẻ, ngược lại còn chưa bị người khác xâm nhập.
Hắn tiến vào gian phòng, đóng cửa lại, lấy từ gầm giường ra hộp đá và gối ngọc, mở ra hộp đá, thả gối ngọc vào bên trong.
Gối ngọc tới gần hộp đá, lập tức bị một tầng bạch quang bao lại, nhanh chóng thu nhỏ, hóa thành một khối ngọc thạch to bằng đầu nắm tay, thuận lợi bỏ vào hộp đá.
Thẩm Lạc thấy vậy, vội cầm miếng ngọc bội kia, cùng dụng cụ xưa nay vẽ bùa, một ít thư tịch hữu dụng, còn có hai bộ quần áo, toàn bộ nhét vào hộp đá, sau đó gói kỹ hộp đá, vác sau lưng.
Sau khi làm xong, hắn không ở trong phòng lâu, lập tức mở cửa đi ra ngoài.
"Thẩm sư đệ, ngươi quả nhiên ở chỗ này, quá tốt rồi!" Một thân ảnh nhanh chân chạy vội tới, lại là Điền Thiết Sinh.
Trong tay gã nắm một thanh cương đao, nửa người đẫm máu, thở hồng hộc, hiển nhiên đã trải qua một trận chém giết.
"Điền sư huynh, huynh không sao chứ?" Thẩm Lạc vội vàng nghênh đón, nhìn máu tươi trên thân gã, lo lắng hỏi thăm.
"Không việc gì, đều là máu của những quái vật kia." Điền Thiết Sinh quơ quơ tay áo bị dính máu tươi, không để ý chút nào nói.
"Điền sư huynh, trong quan sao đột nhiên xuất hiện nhiều yêu quỷ như vậy?" Thẩm Lạc hỏi.
"Không biết, nhưng những yêu quỷ này phi thường lợi hại, đệ tử tầm thường căn bản không phải đối thủ, ta lo lắng cho ngươi, nên tới xem một chút. Ai, La sư, chưởng môn, còn có sư thúc tổ, bọn họ lại không xuất thủ. Nếu kéo dài thêm một lát, những quái vật kia sẽ giết sạch đệ tử trong quan mất." Điền Thiết Sinh lo lắng dậm chân nói.
"Nhìn tình hình này, là muốn nhất cử tiêu diệt Xuân Thu quan ta, đoán chừng sư phụ bọn họ cũng vô pháp phân thân." Bờ môi Thẩm Lạc khẽ nhúc nhích, muốn nói rõ tình huống của La sư và sư thúc tổ, nhưng lời vừa đến khóe miệng lại nuốt xuống, chuyển chủ đề nói.
Điền Thiết Sinh nghe vậy sắc mặt cứng đờ, ngẩn người, tựa hồ vừa nghĩ đến điểm ấy.
"Vậy làm sao bây giờ?" Gã lập tức hỏi.
"Điền sư huynh, huynh nhập môn sớm hơn ta, Xuân Thu quan chúng ta có tu kiến mật đạo thông hướng bên ngoài không?" Thẩm Lạc hạ thấp giọng hỏi.
"Không có, ta chưa từng nghe La sư nói có mật đạo này." Điền Thiết Sinh lắc đầu trả lời.
"Hiện tại trong quan khắp nơi đều là yêu vật, chúng ta căn bản không phải đối thủ. La sư bọn họ lại đã lâu không hiện thân, chỉ sợ đã không để ý tới bên này. Chúng ta hay là trước hết nghĩ biện pháp giữ tính mạng đã." Trong lòng Thẩm Lạc cảm thấy nặng nề, nói thêm.
Điền Thiết Sinh nghe vậy ánh mắt sáng lên, đang muốn nói chuyện.
Một tiếng Ngao ô truyền đến, hai con thi lang một trước một sau từ giao lộ không xa nhảy ra, nhìn thấy hai người Thẩm Lạc, lập tức gầm nhẹ đánh tới.
"Chạy mau!"
Thẩm Lạc không muốn bại lộ chuyện mình tu thành pháp lực, vội lôi kéo Điền Thiết Sinh bỏ chạy về phía sau.
Bãi đá xanh gần vách đá, hai con thi lang đã chặn hướng thông ra phía ngoài đường cái, hai người đành phải chạy dọc bên vách núi, ý đồ tìm một phương hướng khác bỏ chạy.
Kết quả hai người vừa chạy ra không bao xa, phía trước loé lên bóng đen, lại là một đầu thi lang khác không biết từ chỗ nào nhảy ra, chặn đường đi.
Ba con thi lang trước sau ép sát đến, tựa hồ nhìn ra hai người khốn cảnh, trong miệng phát ra tiếng kêu gào.
"Sư đệ, chúng ta liều mạng cùng ba con súc sinh này!" Điền Thiết Sinh thấy đến đường cùng, giơ lên cương đao trong tay, muốn xông đến liều mạng với thi lang.
"Có đường, đi theo ta!" Thẩm Lạc vội vàng kéo Điền Thiết Sinh lại, đưa tay chỉ dốc đứng lân cận vách núi.
Độ dốc nơi này hơi thoải, miễn cưỡng có thể đặt chân, bất quá dốc thoải phía trước rất nhanh bị một khối cự thạch ngăn trở, thấy không rõ tình huống phía sau.
Thẩm Lạc xoay người chạy xuống sườn núi, tay khẽ chống trên tảng đá bên cạnh, thuận dốc thoải kia tuột xuống, thân ảnh rất nhanh bị vách núi ngăn trở.
Ba con thi lang nhìn thấy thân ảnh Thẩm Lạc đột nhiên biến mất, tốc độ đột nhiên tăng nhanh, phi tới.
Điền Thiết Sinh cắn răng một cái, cũng bắt chước Thẩm Lạc, xoay người chạy xuống sườn núi, nhảy lên dốc thoải kia, tựa vách đá cẩn thận đi xuống.
Đi vài bước, vòng qua cự thạch ngăn cản bên dưới, cảnh sắc phía trước sáng tỏ thông suốt, dốc núi nơi này càng thêm nhẹ nhàng, mơ hồ có thể nhìn thấy nóc nhà sơn môn phía dưới.
"Điền sư huynh, bên này." Thẩm Lạc đã đi dọc theo dốc thoải về phía trước một khoảng cách, nhìn thấy Điền Thiết Sinh xuống tới, phất tay gọi qua.
"Thẩm sư đệ, sao ngươi biết nơi này có đường xuống núi? Bản dịch có phải tại Bạch ngọc sách không sư đệ?" Điền Thiết Sinh vội vàng đi tới, hỏi.
"Ta ở bên cạnh vách núi này, không có việc gì liền đi ra nơi này tản bộ, ngẫu nhiên phát hiện ra." Thẩm Lạc đi nhanh về phía trước, cũng không quay đầu lại nói.
"May mắn, may mắn!" Điền Thiết Sinh vội vàng gật đầu, theo sát phía sau.