Chương 114: Nội Gian
Thẩm Lạc cấp tốc suy tính, xong liền thi lễ với Phong Dương chân nhân một cái rồi tung người lướt qua lỗ thủng, hướng phía xa xa mà chạy.
“Quán chủ, người cũng trốn cùng chúng con đi.” Điền Thiết Sinh chần chừ một chút, nắm chặt tay Phong Dương chân nhân, nói.
“Chớ nói nhảm, đi mau!” Phong Dương chân nhân khẽ phất tay áo, tức thì một cỗ lực lượng quấn lấy Điền Thiết Sinh, ném y bay qua lỗ thủng.
“Quán chủ, người bảo trọng, chúng con sẽ nghĩ cách truyền thừa động thống Xuân Thu quán!” Ngưu sư huynh và Đinh Nguyên thấy có lối thoát, lập tức chạy tới rồi cùng nhau chui qua lỗng thủng, chạy ra ngoài.
Phong Dương chân nhân không để ý hai người, dùng thân thể chắn trước lỗ thủng, đưa mắt nhìn Phi thiên cương thi ở phía trên, trên mặt dâng lên vẻ quyết tuyệt…
…
Bốn người Thẩm Lạc trốn ra từ lỗ thủng trên màn sáng, không dám dừng lại chút nào, chỉ không ngừng chạy trốn về phía trước.
Mấy người cũng không dám đi đường lớn, chỉ chọn đường nhỏ mà đi, khi đã chạy được hơn mười dặm, cách khá xa Thanh Hoa sơn mới dừng lại ở chỗ cạnh một con sông nhỏ.
Thẩm Lạc vốn không muốn dừng lại nhưng Ngưu sư huynh và Đinh Nguyên thể lực không tốt, mặt dày mở miệng năn nỉ, hai gã hôm nay đã triệt để bị dọa sợ vỡ mật, không dám ở một mình.
Điền Thiết Sinh dễ mềm lòng nên cũng đề nghị nghỉ ngơi một chút. Thẩm Lạc không tiện cự tuyệt liền ngừng lại.
Xung quanh là một khoảng hoang vu, nhìn ra rất xa mới thấy bóng dáng một thôn xóm.
Ngưu sư huynh và Đinh Nguyên mệt mỏi rã rời, nhào tới bờ sông uống nước, rửa mặt.
Thẩm Lạc còn chưa thấy mệt mỏi, quay đầu nhìn lại vẫn còn thấy rõ Thanh Hoa sơn, cả tòa núi vẫn bị lồng sáng màu xám bao phủ như trước.
“Kẻ địch lợi hại như vậy, xem ra Xuân Thu quán đến đây đúng là số kiếp đã tận rồi…” Điền Thiết Sinh cũng nhìn về Thanh Hoa sơn ở phía xa, lẩm bẩm nói, vẻ mặt thống khổ, lệ nóng lưng tròng…
“Những điều này chúng ta cũng không thể thay đổi, chỉ có thể tiếp nhận. Điền sư huynh đừng quá thương tâm, người tiếp đây có dự tính gì không?” Thẩm Lạc vỗ vỗ bả vai Điền Thiết Sinh, nói mấy lời an ủi rồi chuyển chủ đề, hỏi.
“Trước về với ông bà, trốn tránh một khoảng thời gian. Thẩm sư đệ, ngươi thì sao?” Điền Thiết Sinh hít sâu một hơi, nén bi thương nói.
“Ta trước cũng về nhà một chuyến.” Ánh mắt Thẩm Lạc thoáng ngơ ngẩn, đáp.
Hắn hiện tại đã bước lên con đường tu tiên, một thế giới mới ở ngay trước mặt, trở lại sống cuộc đời bình thường lấy vợ sinh con là chuyện gần như không thể nào, nhưng dù sao vẫn phải về nhà một chuyến.
Về phần sau đó phải như thế thế nào, hiện tại hắn còn chưa suy tính kỹ.
“Đám yêu nhân kia có thể phi thiên độn địa, nơi này không tính an toàn, chúng ta hay là chia tay ở đây thì tốt hơn.” Thẩm Lạc rất nhanh thu hồi suy nghĩ, đề nghị.
“Không sai, nhị vị sư huynh, chúng ta liền chia tay ở đây nha.” Điền Thiết Sinh khẽ gật đầu, gọi Ngưu sư huynh và Đinh Nguyên một tiếng.
“Cũng được, các ngươi đi trước nhé. Chuyện trước kia xin lỗi các ngươi!” Ngưu sư huynh trải qua biến cố trong tông môn, lại một hơi chạy tới đây, cảm giác an toàn, nội tâm thả lỏng, kết quả không nhấc nổi chân nữa, yếu ớt nói tiếp: “Không còn sức, chắc phải nghỉ thêm một lát.”
Thẩm Lạc vốn trong lòng có chút chán ghét hai người Ngưu sư huynh, hiện tại nghe Ngưu sư huynh nói muốn dừng lại, đâu thể chịu ở lại chờ bọn họ, cũng không chần chừ nữa, ôm quyền hướng Điền Thiết Sinh xem như cáo biệt rồi lập tức quay người cất bước tiền về trước.
Vừa bước được hai bước, khuôn mặt hắn bỗng nhiên biến sắc, đầu vai nhoáng một cái, nháy mắt đã lướt sang ngang ba thước.
Trong tích tắc hắn né tránh, một bàn tay màu xanh lúc thình lình xuất hiện, hung hăng chụp vào chỗ trước của hắn, không khí phát ra một tiếng nổ “bụp” vang dội.
Bàn tay này thô chắc gấp ba, bốn lần bàn tay bình thường, trên đó phủ đầy lông cứng màu xanh, từng cục cơ bắp đã thô lại to, nhìn vừa khủng khiếp vừa khiến người ta khó chịu.
Mồ hôi lạnh túa ra sau lưng Thẩm Lạc, nếu hắn không có mấy lần kịch chiến trong trong mộng, phản ứng nhạy cam hơn hẳn người thường thì mới rồi chắc chắn đã bị bàn tay đầy lông xanh kia tóm cổ.
Hắn nhảy về trước hai bước mới quay người nhìn lại, cả người bỗng sững sờ.
Ở cách đó không xa, Điền Thiết Sinh lộ vẻ kinh ngạc trong mắt, chậm rãi cánh tay phải đầy lông lá lại.
Hai người Ngưu sư huynh ở bên sông uống nước, hiện giờ đã ngã vật xuống đất không thấy cựa quậy, tiếng thở cũng bất ngờ không còn nữa.
“Điền sư huynh, ngươi đã xảy ra chuyện gì? Ngươi không phải là Điền sư huynh? Ngươi là người phương nào?” Thẩm Lạc rất nhanh bình tĩnh lại, lạnh giọng quát.
“Hề hề, sư đệ thân thủ tốt thật, khó trách La sư lại giao Thuần Dương bảo điển cho ngươi. Được rồi, ngoan ngoãn giao ra đây, xem tình cảm huynh đệ ta mấy năm qua, ta sẽ cố gắng để người chết không đau đớn.” Điền Thiết Sinh không trả lời Thẩm Lạc mà vừa cười hề hề, vừa nói.
Trong khi nói chuyện, cánh tay kia của y cũng nhanh chóng trở nên thô to, trên tay còn thấy mọc chi chít lông cứng màu xanh.
Hai cánh tay này to ngang eo, nhìn qua rất mất cân đối nhưng nhìn bắp thịt cuồn cuộn trên đó lại khiến cho người ta cảm giác như tim hóa đá.
“Ta không rõ ngươi đang nói cái gì.” Thẩm Lạc chứng kiến Điền Thiết Sinh biến thành bộ dạng này, trong mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, lạnh lùng đáp.
“Sư đệ sao phải giả ngu thế. Ta bỏ cái giá cực làm, làm ra tấm Cảm Dương Linh phù này chuyên để nhận biết Thuần Dương bảo điển kia, há có thể tính sai. Nếu như không phải tránh để người khác chú ý, từ lúc trong Xuân Thu quán ta đã ra tay rồi.” Điền Thiết Sinh vừa nói, đồng thời đưa bàn tay trai đang cầm một tấm phù lục màu trắng ra, trên phù còn thấp thoáng thấy một tầng linh quang màu trắng.
Cũng không kịp thấy y thi pháp thế nào, tấm phù đột nhiên sáng bừng lên.
Thẩm Lạc lập tức cảm thấy hộp đá sau lưng nóng lên, ánh sáng màu đỏ từ bên trong tỏa ra, lòng hắn liền trầm xuống.
“Thì ra ở trong bọc áo quần, hắc hắc, đám ngu si kia chỉ biết tập trung tinh thần đi tìm mấy kẻ thực lực cao cường để chém giết. Người Xuân Thu quán đâu có ngu, sinh tử quan đầu làm sao lại giao Thuần Dương bảo điển cho mấy kẻ đó giữ? Thật không phí công ta hao phí tâm sức, lẻn vào trong quán quan sát trước, chờ ta mang bảo điển về hiến cho đại nhân, coi bọn chúng có lời gì để nói, hặc hặc, hặc hặc… ” Điền Thiết Sinh nhìn bọc quần áo trên người Thẩm Lạc, mắt hiện vẻ tham lam, đắc chí cười ha ha.
Thẩm Lạc nghe mấy lời này, nội tâm bốn bề dậy sóng, đột nhiên quay người lao về phía sông nhỏ bên cạnh.
“Muốn chạy? Ngươi nghĩ mình chạy thoát được sao?” dt hung dữ cười một tiếng, trên đùi cũng thấy lông xanh nhanh chóng mọc ra, tức tốc cất bước đuổi theo Thẩm Lạc.
Động tác của y mạnh mẽ dị thường, một lần nhấc chân liền có thể nhảy xa mấy trượng, trong chớp mắt đã đuổi sát Thẩm Lạc, hai cánh tay to lớn đầy lông lá kéo theo hai luồng ác phong nhắm thẳng đầu Thẩm Lạc mà vỗ tới.
Nhưng trước người Thẩm Lạc đột nhiên hiện ra ảo ảnh một sợi thừng màu trắng, tốc độ của hắn theo đó thình lình tăng lên mấy lần, một lần nữa tránh thoát khỏi cú chụp của hai bàn tay lông lá kia. Tiếp ngay sau đó, hắn tung người nhảy “tùm” một cái vào trong sông rồi biến mất dạng.
Điền Thiết Sinh kinh sợ ồ lên một tiếng, tức tối đuổi tới hai bước, nhìn nước sông cuồn cuộn rồi lại không đuổi tiếp nữa.
“Muốn chui xuống sông trốn chết, chậc chậc, tiếc rằng con sông này quá nhỏ, bờ sông lại không có cây cỏ che lập, ta xem ngươi có thể trốn được bao lâu?” Điền Thiết Sinh cười lạnh một tiếng, duỗi hai tay ra, hai bàn tay cầm một khối đá to bằng miệng bát lên, giữ trong tay rồi đưa mắt nhìn mặt sông trước mặt.
Sau thời gian mấy hơi thở, mặt sông chỗ cách y mấy trượng đột nhiên quay cuồng, tiếp đó, một đoàn bóng đen từ dưới đáy sông vọt lên.