Chương 160: Truy Sát
Lần này Chùy Đầu không tiếp tục ương ngạnh nữa, giảm bớt tốc độ lại.
Qua thời gian nửa nén hương, đã tới điểm cuối của thông đạo. Một mảnh thuỷ vực mờ tối xuất hiện, đang nhanh chóng chảy về phía trước.
"Xem ra, nơi này là một dòng sông ngầm dưới lòng đất, nhưng không biết chảy đến nơi nào?" Thẩm Lạc đánh giá bốn phía, lẩm bẩm nói.
Nước chảy xiết cuốn thân thể của hắn, đẩy đi tới phía trước, nhưng hơi vận chuyển Tị Thủy Quyết đã chặn lại lực trùng kích này.
"Làm gì có Xà Yêu, ngay cả một khối lân phiến cũng không thấy dịch tại bach ngọc sách!" Chùy Đầu đứng trong dòng sông ngầm, đầu nhọn hẹp dài quay qua trái, phải mấy lần, sau đó hét lên.
Thẩm Lạc vừa định mở miệng, thì một đạo hoàng ảnh sắc nhọn từ phía dưới sông nhanh chóng bắn ra. Nó mang theo tàn ảnh, hung hăng đâm vào lồng ngực của hắn, phát ra "Phanh" một tiếng vang trầm.
Hắn như bị quả chùy đánh trúng liên tiếp lùi lại bảy, tám bước, vòng tránh nước kịch liệt chớp động, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại như cũ.
Chùy Đầu cũng rất nhanh phản ứng lại, ngay khi Thẩm Lạc lùi lại, đã vung Phá Lãng Chùy, hung hăng đánh tới hoàng ảnh kia.
Những nơi Phá Lãng Chùy đi qua, tạo thành một đường vòng cung màu trắng trong dòng sông.
Hoàng ảnh dường như bị giật mình bởi uy thế từ cú đập của Chùy Đầu, lập tức co lại nhưng cũng không thể hoàn toàn tránh thoát, vẫn bị Phá Lãng Chùy quét trúng.
"Phanh" một tiếng!
Hoàng ảnh bị đánh bay ra ngoài, hiện ra bản thể là một đuôi rắn màu vàng to như thùng nước, bề ngoài vảy rắn còn hằn lên vết ngấn màu trắng rõ ràng.
Ngay sau đó, một thân ảnh to dài từ sau đuôi rắn hiện ra, đúng là một con cự mãng màu vàng đất dài khoảng năm sáu trượng. Trên thân nó được bao bọc bởi từng lớp vảy rắn dày chắc, còn có một tầng tinh mang bao trùm lên đó.
Đầu của Cự mãng cũng không phải đầu rắn, mà là một cái đầu người đầy tóc vàng, khuôn mặt lại giống như một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. Nhưng trong hai con mắt thì lóe lên quang mang lạnh lẽo.
Sau khi Thẩm Lạc ổn định thân hình, liền ngẩng đầu nhìn về phia trước, con ngươi có chút co rụt lại.
"Mỹ Nhân Xà!"
Chùy Đầu nắm chặt Phá Lãng Chùy, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào cự mãng, thần sắc cũng trở nên ngưng trọng.
"Ngươi đến từ Trường Thọ thôn ở Bạch ngọc sách?" Mỹ Nhân Xà không tiếp tục tấn công, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Lạc, thanh âm vừa nhọn vừa mềm mại.
"Niệm tình ngươi tu hành không dễ, hãy mau thả đứa trẻ ra, ta có thể không động thủ." Thẩm Lạc lạnh lùng nói ra.
"Chỉ là một kẻ Nhân tộc tu sĩ, mang theo con tôm không biết từ nơi nào tìm được, liền dám ở đây nói năng bừa bãi, chán sống sao?" Mỹ Nhân Xà dường như bị thái độ của Thẩm Lạc chọc giận, trong mắt lóe lên sự giận dữ.
Thẩm Lạc cũng lười nói nhảm cùng nó, cong ngón tay búng ra.
Một đạo ngân mang từ trong tay áo hắn bắn ra, thẳng đến Mỹ Nhân Xà, chính là Bán Nguyệt Hoàn.
Trong mắt Mỹ Nhân Xà hiện lên một tia quỷ quyệt, thân hình không lùi mà tiến tới trước. Hai mắt của nó đột nhiên bắn ra hai đoàn hoàng mang, về phía Thẩm Lạc đang xông tới.
Thẩm Lạc thầm kêu một tiếng không tốt, muốn quay đầu không nhìn, lại hơi chậm một chút.
Hắn chỉ cảm thấy hoàng mang trong mắt nhanh chóng biến lớn, xâm chiếm tất cả tầm mắt, tiếp đó não hải "Ông" một tiếng, dường như bị một cỗ lực lượng vô hình đánh trúng. Thân ản của Mỹ Nhân Xà ở trước mắt đột nhiên trở nên mơ hồ, huyễn hóa ra bốn năm người giống nhau như đúc, căn bản thể không phân rõ đâu là thật đâu là giả.
Bán Nguyệt Hoàn bay tới nửa đường nhất thời không biết nên chém về phía nào, chần chờ một hồi lâu.
Bốn năm đạo xà ảnh hạ xuống, với tốc độ nhanh kinh người, như mũi tên bắn về phía Thẩm Lạc.
"Huyễn thuật!" sắc mặt của Thẩm Lạc trầm xuống, nhanh chóng vận Tị Thủy Quyết, thân hình bắn ngược ra sau.
Chùy Đầu thì đứng ngăn tại trước người Thẩm Lạc, Phá Lãng Chùy trong tay bỗng nhiên xoay tròn, quét về mấy đạo xà ảnh.
Hiện giờ trong mắt của Thẩm Lạc, Chùy Đầu đang cùng mấy đạo xà ảnh không ngừng đánh nhau ở giữa vùng hoàng mang, vẫn như cũ không phân biệt được đâu là giả đâu là thật, chỉ có thể nghe được tiếng vang phanh phanh không ngừng truyền đến.
Hắn toàn lực vận chuyển pháp lực trong đan điền, pháp lực trong hai mươi đầu pháp mạch cũng bị điều động. Chúng tại thể nội mạnh mẽ chảy xuôi ù ù, rồi giống như sóng dữ rót vào trong đôi mắt.
Trong mắt của hắn nổi lên một tầng lam quang, theo âm thanh vỡ tan "Răng rắc" truyền ra, tầm mắt lập tức khôi phục như cũ, hoàng mang cùng mấy đạo xà ảnh cũng biến mất, chỉ còn một đầu cự mãng đang cùng Chùy Đầu chém giết kịch liệt.
Không ngờ Mỹ Nhân Xà tu vi còn cao hơn Chùy Đầu một cảnh giới, thân pháp, lực lượng cũng đều hơn. Nên trong khoảng thời gian ngắn, chiến giáp trên người Chùy Đầu nhiều chỗ đã vỡ vụn, bê bết vết máu.
Tay trái của Thẩm Lạc bấm niệm pháp quyết, tay phải chụp vào trong hư không một cái.
Dòng nước bên cạnh Mỹ Nhân Xà khẽ động, bảy, tám đầu thủy thằng to lớn ngưng tụ, lập tức quấn quanh trên người Xà Yêu.
Thân hình Mỹ Nhân Xà liền không thể động đậy, thấy Thẩm Lạc ở nơi xa đã khôi phục bình thường, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Chùy Đầu thấy Mỹ Nhân Xà bị chế trụ, thì tỏ ra mừng rỡ, Phá Lãng Chùy trong tay ô một tiếng, hóa thành một đạo hắc quang đánh vào cỗ của Mỹ Nhân Xà.
Chỉ nghe một tiếng "Phanh", nửa người Mỹ Nhân Xà bị đánh ngã ra sau.
Cũng ngay lúc này, phía trên Mỹ Nhân Xà ngân mang bỗng lóe lên, Bán Nguyệt Hoàn bắn nhanh tới. Ngân quang to ra hóa thành một mảnh ngân nguyệt quang ảnh, phát ra tiếng thét chói tai, chém xuống đầu Mỹ Nhân Xà.
Mỹ Nhân Xà giật nảy mình, miệng phát ra một tiếng gầm nhẹ, bên ngoài thân hoàng mang sáng rực lên. Sau đó nó cấp tốc thu liễm lại, ở xung quanh người hình thành một tầng ánh sáng màu vàng dày vài tấc, đồng thời đầu khẽ nghiêng qua bên cạnh.
Nhưng không đợi màng ánh sáng triệt để hoàn thành, Bán Nguyệt Hoàn biến thành ngân nguyệt quang ảnh đã ầm vang đánh xuống, trảm lên màng ánh sáng màu vàng.
Màng ánh sáng màu vàng nhìn có vẻ kiên cố nhưng ở dưới Bán Nguyệt Hoàn lại yếu ớt như giấy, "Xoẹt" một tiếng liền bị phá tan.
Quang ảnh màu bạc lóe lên trảm lên cổ của Mỹ Nhân Xà, nhanh chóng chui vào trong đó, trong chớp mắt liền xâm nhập hơn nửa thước.
Trong mắt Mỹ Nhân Xà lộ ra vẻ hoảng sợ, cái đầu vốn xinh đẹp kia trong nháy mắt hóa trở lại thành đầu rắn. Nó há chiếc miệng rộng, phát ra âm thanh rít gào thê lương, cuồng bạo, làm mặt nước phụ cận cũng ông ông cộng hưởng, được dịch tại bạch ngọcsách.
Thẩm Lạc nghe âm thanh này, thì cảm thấy một trận hoa mắt chóng mặt, hai tay đang bấm niệm pháp quyết vì thế dừng lại, Bán Nguyệt Hoàn cũng hơi chậm đi.
Thân rắn khổng lồ của Mỹ Nhân Xà bỗng nhiên kịch liệt quay cuồng, hoàng mang trên thân bạo phát, một cỗ cự lực theo thể nội bắn ra, làm dòng nước chung quanh cũng nhộn nhạo.
Đồng thời, một âm thanh "Tê lạp" quái dị như xé rách từ bên trong truyền ra.
Thẩm Lạc vừa mới khôi phục lại, thì cảm giác lực giãy dụa trên thủy thằng đột nhiên biến mất. Sắc mặt hắn khẽ biến, bấm niệm pháp quyết, rồi vẫy một cái.
Bán Nguyệt Hoàn và mấy đạo thủy thằng từ trong dòng nước ào ào bay ra, một vật thật dài màu vàng bị buột bởi mấy sợi thủy thằng, lại là một tấm da rắn rách rưới.
Ngay sau đó, chỉ thấy một đạo bóng trắng thật dài từ trong dòng nước mạnh mẽ bắn ra, đó là một con rắn lớn toàn thân không vảy lại trắng như tuyết, dường như còn dang không ngừng lớn thêm. Mà vết thương trên cổ nó giờ phút này cũng biến thành một vết đỏ thật dài, vết thương cũng đã lành lại.
Thân thể của con rắn lớn màu trắng vặn vẹo, hóa thành một đạo bóng trắng, nhanh chóng hướng về phía hạ du của sông ngầm chạy trốn.