Chương 252: Nhập Cốc
"Cuối cùng cũng hiểu ra, chờ chúng ta giải quyết xong gốc rễ, bọn họ hiển nhiên có thể chuyển nguy thành an. Huống hồ, ngươi có cảm thấy, chỉ bằng tu vi ngươi là Luyện Khí kỳ tầng bảy, đi khuyên can bọn họ không nên vào cốc, bọn họ sẽ nghe sao?" Câu Hồn Mã Diện thở dài, liếc nhìn Thẩm Lạc một cái, hỏi ngược lại.
Thẩm Lạc nghĩ lại, rõ ràng đúng là như thế. Hai vị Bạch gia kia có lẽ xuất phát từ một ít nguyên nhân, có thể sẽ nghe một chút đề nghị của hắn, nhưng nhiều nhất là đề cao cảnh giác, tuyệt đối sẽ không bởi vì mấy câu của hắn mà buông tha nhiệm vụ lần này.
Lúc này, đội ngũ Bạch gia đã đến miệng sơn cốc, nghỉ chốc lát, sau đó Bạch Giang Phong lấy ra tờ Thanh Tâm Phù kia, phân phát cho mọi người.
"Trong sơn cốc tràn ngập sương mù ngăn cách, không dám đảm bảo sẽ không có tình huống 'Quỷ đả tường' xuất hiện, các vị mang theo tờ Thanh Tâm Phù này, có thể sẽ không bị mê chướng mê hoặc. Vào cốc xong, ta làm đội trưởng đi phía trước, gia chủ cắt đuôi ở phía sau, mọi người còn lại theo trận thế trường xà ở giữa, chiếu cố tốt hai bên cánh, để phòng Quỷ vật đánh lén." Bạch Giang Phong mở miệng phân phó.
Một đám khách khanh Bạch gia nhao nhao đáp ứng.
Rất nhanh, đội ngũ bài bố xong, Bạch Hạc Thành lại dặn dò một tiếng "Ngàn vạn cẩn thận", một đoàn người bắt đầu đi vào phía trong.
Đi tới chỗ sương mù trước miệng hang, song chỉ Bạch Giang Phong đột nhiên kẹp lấy ra phù chỉ màu vàng, xếp lại tạo thành mũi nhọn, đột nhiên ném về phía trước.
Trên phù chỉ sáng lên một mảnh tia sáng màu vàng, như một mũi tên bay thẳng vào trong sương mù, rất nhanh thiêu đốt lên hừng hực, biến mất không thấy.
"Phá Chướng phù không gặp chướng ngại, đường phía trước có thể đi." Vẻ mặt Bạch Giang Phong thoáng buông lỏng, nói.
Đội ngũ Bạch gia nghiêm chỉnh đi vào, lúc vừa mới bắt đầu tiến nhập vào cốc, thân hình từng người bị sương mù màu trắng nuốt hết, đầu tiên là lờ mờ không rõ, sau đó dần dần biến mất không thấy gì nữa.
Chờ đám người Bạch gia hoàn toàn biến mất trong sương mù trắng, Câu Hồn Mã Diện và Thẩm Lạc mới từ tảng đá lớn phía sau đi ra.
"Xem ra Bạch gia đã chuẩn bị không ít, lúc trước đã xem thường bọn họ. Dựa vào sự cẩn thận này, bọn họ muốn rời khỏi Tàng Phong cốc, hẳn cũng không phải là vấn đề quá lớn." Câu Hồn Mã Diện tán thưởng nói.
"Chúng ta không cần chuẩn bị gì sao?" Trong mắt Thẩm Lạc hơi lo lắng, hỏi.
"Những thứ sương mù này chỉ là âm Sát bay lên, khí tức âm hàn này trong hư không đông lại thành hơi nước, bên trong tuy có trộn lẫn sát khí, đối với người bình thường thì phiền phức, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều đến cơ thể tu sĩ." Câu Hồn Mã Diện lắc đầu, nói.
Dứt lời, gã bước vào cửa sơn cốc, đi vào bên trong sương mù. Thẩm Lạc hơi chần chờ, vẫn đi theo.
Đi vào trong cốc, Thẩm Lạc lập tức cảm thấy xung quanh một hồi ẩm ướt, đúng như lời Mã Diện nói, trong sương mù cũng không gặp vấn đề quá lớn, liền hơi yên lòng một chút.
Hai người đi không nhanh, thấy ven đường nhô lên từng nấm mộ như bánh bao, phía trước còn cắm đầu gỗ làm bia mộ, có một số mộ phần đã sụp đổ, tấm gỗ quan tài cũng lộ ra bên ngoài.
Bên ngoài nhiều mộ phần, cũng rơi lả tả đoạn đoạn khô cốt, phía trên có dấu răng dã thú gặm thật sâu, trước mắt là một cảnh tiêu điều.
Lại đi vào trong sâu, phần mộ càng nằm rải rác khắp nơi, sương mù phía trước càng dày đặc, bất quá cách ba thước là một mảnh mờ nhạt, không thể thấy rõ.
Tâm thần Thẩm Lạc ngưng tụ, hết sức chăm chú lắng nghe hết thảy động tĩnh chung quanh, lại thấy xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thể nghe thanh âm của hắn và Câu Hồn Mã Diện đạp trên bùn đất lá khô.
Cũng may đi một khắc, hai người xuyên ra khu vực sương mù dày đặc, ánh mắt phía trước cũng sáng tỏ thông suốt lên.
Thẩm Lạc nhìn phía trước, chỉ thấy một con đường nhỏ uốn lượn biến mất trong đám cỏ màu xanh đen hoang vắng. Cây cối hai bên đường mặc dù cao lớn, thân cây cũng hiện ra tình trạng khô héo uể oải sắp chết, giống như sinh khí sắp hết.
"Theo sát ta." Câu Hồn Mã Diện cũng không quay đầu nói một tiếng, bước nhanh hơn dọc theo đường nhỏ về phía trước.
Thẩm Lạc nghe vậy, vội vàng bước nhanh theo.
Hai người trầm mặc đi về phía trước, dọc theo đường nhỏ trong bụi cỏ một mực hướng vào trong, vòng qua một tảng đá lớn, liền thấy cuối sơn cốc. Nơi đó vốn có một thông đạo xuyên vào trong núi, hôm nay đã đổ sụp hỏng mất, khắp nơi đều là loạn thạch lởm chởm.
Mà đám người Bạch gia đang dừng lại trước vách núi bên trái.
Thẩm Lạc dò xét bên đó, liền thấy trên vách núi đá cách mặt đất ba trượng, đã phá vỡ một động quật thật lớn, bên trong đen kịt một mảnh, thấy không rõ sâu cạn, chỉ có thể nhìn thấy từng trận âm khí nồng đậm từ bên trong phát tán ra.
Đám người Bạch gia tựa hồ chuẩn bị tiến nhập động quật, đang chuẩn bị những thứ cuối cùng.
Bạch Hạc Thành đứng trước mọi người, đột nhiên phất tay lên, trong ống tay có một đạo hào quang bay ra, ở giữa không trung quay tít một vòng, treo nghiêng phía trên động quật.
Rõ ràng là một thanh đồng cổ kính lớn cỡ đầu người.
Mặt sau nó khắc hoạ một vòng Ngư Trùng Điểu Văn, bao quanh trung tâm là phù chữ đạo gia. Mặt trước thì hết sức bóng loáng, phản xạ ra quang mang sáng loáng.
Chỉ thấy Bạch Hạc Thành ngâm khẽ một hồi, một tay bấm pháp quyết, ngón tay điểm về phía gương đồng xa xa.
Gương đồng lập tức giống như bị người đánh một cái, phát ra một tiếng kim loại rung động mãnh liệt. Mặt kính theo đó chuyển động, phía trên chiết xạ ra một đạo bạch quang sáng ngời, bắn thẳng vào trong động quật.
Bạch quang kia tựa như ẩn chứa Dương chi lực nóng rực, vừa vào động khẩu, liền chiếu cho sợi sợi âm khí tan thành mây khói. Mà âm khí nồng đậm bên trong, tựa hồ sợ hãi bạch quang này, nhao nhao giống như thủy triều thối lui vào trong.
Đám khách khanh Bạch gia thấy thế nhao nhao trầm trồ khen ngợi, tán thưởng bảo vật gia chủ huyền diệu, hiệu quả không tầm thường.
Thẩm Lạc thấy vậy, cũng tấm tắc khen kỳ lạ.
"Khu Dương kính. . . Xem ra là thượng phẩm pháp khí, đáng tiếc cũng không chiếm địa lợi, lại không chiếm thiên thời, cuối cùng hiệu quả vẫn có hạn." Câu Hồn Mã Diện nhìn qua, lại lắc đầu nói.
"Tiền bối sao nói thế?" Thẩm Lạc nghi ngờ hỏi.
"Khu Dương kính này là mượn nhờ Dương chi lực thiên địa, dùng trừ sát diệt quỷ, xung quanh thiên địa dương khí càng thịnh, có khả năng mượn ngưng tụ ra Dương chi lực thuần tuý càng mạnh. Đáng tiếc sơn cốc này vốn là nơi âm Sát Quỷ vật chiếm giữ, không chiếm địa lợi. Mà giờ khắc này tuy giữa trưa, trên không trung lại bị mây đen che kín, cũng đồng dạng mượn thiên thời, hiệu quả có thể triển khai được phân nửa đã không tệ rồi." Câu Hồn Mã Diện giải thích.
Gã vừa dứt lời, trong động quật vách núi đột nhiên truyền ra từng âm thanh ầm ầm như sấm, vừa rồi âm khí nồng đầm bị bạch quang bảo kính bức về trong động, giờ phút này điên cuồng phun ra như thuỷ triều.
Trong sương mù tối om, xen lẫn từng tiếng kêu "Chi ... chi" kì quái, từng con dơi màu đen từ trong bay ra, một mảng lớn màu đen mênh mông đánh về phía đám người ngoài động.
Trong lòng Thẩm Lạc rùng mình, liền thấy con dơi hình thể to mập màu đen kia, toàn thân loé lên màu đen bóng loáng. Trên mặt mọc ra một khuôn mặt màu đen giống dã trư, khóe miệng lộ ra hai đoạn răng trắng hếu, làm người ta không rét mà run.
"Là Hấp Huyết Quỷ Bức, mọi người cẩn thận." Bạch Hạc Thành quát to một tiếng, cổ tay lập tức nhấn một cái.