Chương 254: Khổ Chiến
Ngược lại Bạch cốt khô lâu cũng không thèm làm màu mè, tự mình bước ra ngoài.
Nhưng theo nó không ngừng tiến lên, thông đạo trên mặt đất xuất hiện từng đống xương khô, vậy mà tự tổ hợp thành từng bộ thi hài không trọn vẹn, đi theo ra phía ngoài.
. .
Ngoài hang động, Thi Biệt, trùng triều với số lượng khổng lồ , đã đột phá tầng phòng ngự bằng lửa của Tạ Vũ Hân, ép dần về phía đám người Bạch gia.
Nhưng đám người này đều thân kinh bách chiến, nên trên mặt không có nửa điểm e ngại, sau khi Bạch Hạc Thành ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người đều tập trung co vào trung tâm.
Lúc này, tại phía trên đỉnh đầu bọn họ, bỗng nhiên bị một bóng đen khổng lồ bao phủ, đó là một đồng tiền màu vàng to bằng gian phòng bbạch ngọc sáchh đang từ trên trời rơi xuống, như lấy thế Thái Sơn áp đỉnh đập xuống.
Nương theo một tiếng vang "Ầm ầm" thật lớn, toàn bộ sơn cốc cũng bị chấn động kịch liệt!
Đồng tiền màu vàng rơi xuống đất làm một mảng lớn cát bay đá chạy, làm hàng vạn Thi Biệt ở bốn phía bị nện thành thịt nát, mà đám người Bạch gia lại ở chính giữa thành ra tất cả đều bình yên vô sự.
"Lạc Bảo Đồng Tiền, thật đúng là đại ân của chúng ta." Phùng Lăng khống chế quạt giấy đánh bay đất đá, tán thưởng một tiếng.
Đám người đều nhìn về phía Bạch Giang Phong, trong mắt đầy sự vui mừng.
Trên mặt Bạch Giang Phong lộ ra nụ cười gượng, phất tay thu hồi pháp khí của mình.
Tại xung quanh bọn họ, khắp nơi đều có thi thể Thi Biệt và Quỷ Bức, lúc trước tất cả chúng nó lao đến tấn công bọn họ, đều đã bị tiêu diệt hết.
Sau đó Bạch Hạc Thành lấy ra một cái bình sứ xanh biếc từ trong tay áo, cầm lấy mấy viên đan dược phân cho đám người, nói:
"Đây là Giải Thi Đan, có thể hóa giải thi khí và loại trừ sát khí, mọi người ăn vào sau đó nghỉ ngơi một chút, sau khi khôi phục, liền cùng nhau giết vào trong động quật ở bạcch nggọc sách. Rồi mang tất cả yêu tà hốt gọn một mẻ, khi hoàn thành việc này, Bạch gia tuyệt đối sẽ không bạc đãi chư vị."
"Lần này nhờ có gia chủ an bài từ trước, chúng ta mới có thể tiến hành thuận lợi đến như vậy." Quần áo trên người Bạch Thủy đạo trưởng lủng không ít chỗ, nhưng cũng không có bị thương, nghe vậy thì mặt mang theo ý cười, mở miệng nói.
"Gia chủ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ dốc toàn lực!"
Trận chiến vừa rồi, hao tổn không lớn, giờ phút này sĩ khí lại tăng cao, nên mọi người đều nhiệt tình hưởng ứng.
"Hèn gì Bạch gia ở Kiến Nghiệp thành có thể vững vàng ở vị trí đệ nhất thế gia, xem ra cũng không phải hoàn toàn nhờ vào tên tuổi của vị lão tổ kia. Bạch Hạc Thành này an bài rất thoả đáng, chỉ huy hợp lí, đúng là có phong phạm của gia chủ." Câu Hồn Mã Diện nhìn qua, khẽ vuốt cằm.
"Chúng ta lúc nào thì xuất thủ?" Thẩm Lạc ở một bên, nhỏ giọng hỏi.
"Đừng có gấp, hiện tại còn không phải là thời điểm thích hợp." Câu Hồn Mã Diện nói, từ từ lấy hồ lô rượu ở bên hông ra, cẩn thận ực một hớp, rồi lau miệng nói ra.
Nhưng khi y vừa dứt lời, thần sắc liền biến đổi, bỗng nhiên đưa tay nhặt một viên đá lên, cong ngón tay búng lên vách núi phía bên phải.
Trên vách núi đá vang lên một tiếng "Phanh", hòn đá bắn ngược lại rồi tiếp tục rơi vào trong vách núi bên trái của hang động.
"Cẩn thận, có biến. . ." Bạch Hạc Thành nghe được tiếng này, thần sắc trở nên nghiêm nghị, lập tức quát.
Mọi người đều rất cảnh giác, nhanh chóng cầm lên pháp khí, nhìn về phía động quật bằng ánh mắt đề phòng.
Theo tiếng gió gào thét chợt vang, bỗng nhiên một bóng người màu đỏ từ động quật bắn ra, nhằm về phía đám người bay đến, chính là con cương thi lông đỏ kia.
Hai tay nó vươn ra, mười ngón nhọn hoắt lóe lên giống ánh sáng kim loại, đâm thẳng tới ngực của Tạ Vũ Hân
Bạch Hạc Thành ở bên cạnh thấy tình thế không ổn, lách người cản lại, trong tay cầm Khu Dương Kính, chiếu lên đầu con cương thi kia.
Kính cũng không mượn nhờ thiên địa dương khí, mà là do pháp lực trong cơ thể lão thúc dục. Nó tạo ra ánh sáng màu trắng chói mắt, sau đó ngưng tụ thành một đạo cột sáng, đánh vào trán của tên cương thi kia.
"Ngao. . ." Cương thi lông đỏ rú thảm một tiếng, lập tức bay ngược ra ngoài, trên trán bốc lên từng luồng khói trắng.
Đám người bất thình lình bị ám sát thì giật nảy mình, chưa ổn kịp định, dị biến lại tiếp tục phát sinh.
Mặt đất dưới chân Bạch Thủy đạo nhân đột nhiên nứt ra, một thanh cốt kiếm màu trắng đâm xuyên mặt đất, xoay tròn nhanh như con quay, lập tức bắn về phía không trung.
Gã còn chưa kịp phản ứng, đã bị cốt kiếm từ dưới quai hàm đâm lên, từ đỉnh đầu xuyên ra, chết ngay tại chỗ.
Đám người của Bạch gia kinh hãi, vội vàng phân tán ra bốn phía, mặt đất ngay chỗ vừa rồi lập tức đổ sụp xuống dưới. Một bộ khô lâu cổ quái thân mang giáp da đi ở hàng đầu, nhảy vào không trung, chụp lấy thanh cốt kiếm nhuốm máu kia.
Chỉ thấy nó hất kiếm lên, vết máu lập tức bị hắt ra, mặt đất trước người nó sụp xuống lập tức có từng bộ xương trắng bò lên, hướng về phía đám người Bạch gia giết tới.
Phùng Lăng nhìn Bạch Thủy đạo trưởng chết thảm , trong mắt lóe lên vẻ không đành lòng, chỉ biết cố gắng lấy lại bình tĩnh, để đối phó với những con khô lâu kia.
Ngay sau đó, ở vách núi nơi cửa của hang động, số lượng lớn Thi Biệt và Hấp Huyết Quỷ Bức lần nữa phô thiên cái địa nhào ra, tiếp tục lao đến tu sĩ Bạch gia, thanh thế càng hơn trước đó.
Bạch Hạc Thành thấy thế, thân hình nhảy lên, trực tiếp lơ lửng tại giữa không trung, tại lòng bàn tay của mình vạch một cái. Lão lấy máu tươi bôi lên Khu Dương Kính trên tay, mặt kính khẽ lưu chuyển.
Chỉ thấy trên thân kính huyết quang lóe lên, tất cả máu tươi đều biến mất trong đó. sau lưng kính trùng điểu văn cũng thi nhau sáng lên, quanh thân sáng lên ánh sáng màu đỏ, ung dung lơ lửng tại giữa không trung.
"Máu tươi làm dẫn, dương hỏa phần âm, đi!"
Bạch Hạc Thành quát lớn một tiếng, Khu Dương Kính ở giữa không trung lập tức xoay tròn như con thoi
Trên thân kính âm thanh vang vọng , từng đạo lửa đỏ không ngừng bắn ra, như khổng tước xòe đuôi đánh lên Thi Biệt Quỷ Bức và đám khô lâu quỷ quái.
Chỉ một thoáng, toàn bộ sơn cốc không ngừng nổ vang, ánh lửa ở khắp nơi, phần lớn Thi Biệt và bạch cốt khô lâu đều bị đánh đến vỡ nát, giữa không trung số Hấp Huyết Quỷ Bức cũng đều không dám lại gần.
Nhưng lúc này, cương thi lông đỏ khi trước bị Bạch Hạc Thành đánh lui, hai chân đạp đất, cả người bắn lên. Hai tay nó vươn ra, lao thẳng đến Bạch Hạc Thành.
Hồng quang đầy trời đánh vào trên thân thể đầy lân giáp kia, căn bản không hề có tác dụng, thậm chí không thể ngăn nó nửa phần.
Bạch Hạc Thành thấy nó lao đến trước người, thần sắc không thay đổi, từ trong tay áo tìm kiếm, lòng bàn tay liền xuất hiện ấn tỉ đồng thau, nhằm về phía cương thi lông đỏ đập tới.
Trong nháy mắt khi Ấn tỉ đồng thau rời tay, thì kim quang thân sáng lên, rồi phồng lớn gấp trăm lần. Nó hiện ra một đầu hư ảnh mãnh hổ, liên tiếp đụng vào cương thi lông đỏ, như có thiên quân trọng lực, nghiêng ép xuống.
Cương thi lông đỏ hai tay nâng ấn tỉ, nhất thời lại không cách nào đẩy ra, chỉ có thể hướng mặt đất rơi đi.
Chỉ thấy trong hai mắt nó bỗng nhiên huyết quang sáng lên, hai chùm sáng màu đỏ "Phốc" một tiếng bắn ra, đánh vào giữa bảo kính, làm phát ra một tiếng "Phanh" trầm đục.
Lập tức trên Khu Dương Kính toát ra một cỗ khói trắng, giống như là bị ăn mòn, lắc lư mấy lần, quang mang biến mất sau đó rơi xuống xuống dưới.