Chương 36: Dạ Tập
“Chuyện đó đã là việc của ngàn năm trước rồi, kể cho ngươi nghe cũng không sao, chỉ là việc này trên các tài liệu nội tộc cũng ghi không chi tiết, chỉ vỏn vẹn có một đoạn truyền miệng nói năm đó huyện Tùng Phiên gặp phải lũ lụt lớn hiếm thấy, nước sông Loan Thủy dâng cao, tổ tiên đưa đò tới đoạn sông hẹp nước xiết, đò bị nước cuốn đi, đầu thuyền đâm vào một bãi đá ngầm, xém chút bị lật. Nói tới cũng may mắn, đầu thuyền kẹt vào một khối đá nhô lên khỏi mặt nước, thuyền không bị lật nhưng lại xô lão nhân gia xuống nước, có điều tổ tiên phúc lớn mạng lớn, chẳng những không sao mà còn nhân họa đắc phúc, tìm được dưới bãi đá ngầm kia một cuốn ‘Vô Danh Thiên Thư’, từ đó về sau liền bước lên con đường tu luyện.” Vu Diễm chậm rãi kể bằng ngữ điệu tràn đầy sự hâm mộ.
“Hóa ra là vậy. Vu thiên sư quả nhiên là người phúc duyên thâm hậu.” Thẩm Lạc từ tốn đáp, đồng thời trong đầu suy nghĩ muốn hỏi một vài điểm chi tiết nữa.
Đúng vào lúc này, theo một tiếng rít chói tai, một đóa hoa lửa đột nhiên nở bung trên cửa thành phía xa.
“Đó là gì vậy ạ?” Thẩm Lạc chú ý tới đám lửa trên bầu trời, cả kinh đứng bật dậy.
“Lửa báo động! Đám sói kia vậy mà lại thừa lúc đêm tối công thành!” Vu Diễm chỉ thoáng cái đã không còn nét say sưa, thay vào đó là khuôn mặt nghiêm trọng dị thường, nói.
Thẩm Lạc nghe vậy thầm rùng mình.
“Hiền chất đi gọi Vu Mông dậy xong lập tức tới cổng thành hỗ trợ. Yêu lang cầm đầu đã mở linh trí, vô cùng giảo hoạt. Đám súc sinh này dám công thành trong đêm, chỉ e không đơn giản là tập kích quấy rối.” Vu Diễm nói nhanh một câu xong tung người bay lên trời, đồng thời đưa tay lấy ra một tấm phù rồi bóp vỡ.
“Phụp” một tiếng, tức thì thấy một đám mây bụi xuất hiện dưới chân, chở Vu Diễm bay nhanh về phía cổng thành.
Thẩm Lạc đưa ánh mắt hâm mộ nhìn theo Vu Diễm đang cưỡi mây đạp gió, xong đang định quay người đi gọi Vu Mông dậy thì ánh mắt chợt rơi bàn đá trong đình, bất giác bước chân ngưng lại.
Bình rượu, phù chỉ, phù bút, tất cả những thứ Vu Diễm mới lấy ra khi nãy do quá vội vàng đi mà lão quên thu lại.
“Vu đại ca! Ma thú nửa đêm tập kích thành! Mau dậy đi!”Thẩm Lạc hét lớn một tiếng, âm thanh vang vọng khắp phủ đệ.
Vừa la, hắn vừa cầm phù bút lên, nhanh chóng vẽ phù văn Tiểu Lôi phù.
Vu Mông là người luyện võ, thính lực tự nhiên hơn người thường nên nhất định có thể nghe được, nếu đợi hắn chạy tới nơi gọi trái lại còn chậm hơn.
Quả nhiên tiếng la dứt khoát của Thẩm Lạc mới truyền đi chưa được bao lâu, một bóng người xuyên màn đêm chạy tới, người này chính là Vu Mông.
Chỉ thấy Vu Mông một thân quần áo xộc xệch nhưng cung nỏ đã mang đầy đủ, còn cầm thêm hai thanh trường đao đen xì.
“Thật sao? Lang thú tập kích thành?” Vu Mông gấp giọng hỏi.
Thẩm Lạc đang ngưng thần vẽ, phù lục đã sắp hoàn thành, cổ tay xoay chuyển, tức thì vài nét cuối cùng cũng đã hoàn tất.
Cả tấm phù tỏa ra một tầng ánh sáng trắng yếu ớt rồi nhanh chóng tối đi, trở lại như bình thường.
“Đều là thật, ta mới ngồi uống rượu với bá phụ ở đây thì thấy lửa cầu cứu ở phía cổng thành sáng lên. Bá phụ đã đi qua đó, dặn chúng ta mau chóng tới đó hỗ trợ.” Thẩm Lạc thấy phù đã thành bèn cầm lên cất vào ngực áo, ngẩng đầu nhanh chóng nói ra.
“Chúng ta mau đi thôi.” Vu Mông đưa một thanh đao trong tay cho Thẩm Lạc xong lập tức muốn chạy ra ngoài.
“Vu đại ca còn Nguyên thạch trên người không? Cho ta mượn một viên.” Thẩm Lạc đưa tay cản Vu Mông lại rồi hỏi.
Trên người hắn không có Nguyên thạch nên dẫu đã vẽ thành công Tiểu Lôi phù, cũng không có cách nào kích phát.
Vl cảm thấy kỳ quái nhưng lập tức nghĩ tới việc Thẩm Lạc mới vẽ phù, lúc này mới chợt hiểu ra, đưa tay vào ngực tiếp đó lại vung tay lên, tức thì một viên Nguyên thạch bay tới.
Thẩm Lạc nhoáng cái chụp được khối Nguyên thạch.
Vu Mông dù chưa tu luyện Đạo pháp nhưng có người cha am hiểu phù lục chi đạo, tự nhiên trên người y quá nửa là cũng sẽ có Nguyên thạch để kích phát phù lục.
Hai người song hành rảo bước tiến ra ngoài rồi nhanh chóng đặt chân lên đường phố, chạy không dừng bước về phía cổng thành.
Rất nhiều cư dân trong thành nghe được âm thành cầu viên từ trạm gác, lập tức thắp đèn trong nhà lên rồi cứ thỉnh thoảng lại thấy một hai người vốn đang phiên nghỉ từ trong nhà chạy ra, nhắm cùng một hướng cửa thành mà đi, rất mau đã tập hợp thành một đội hai, ba mươi người.
Mọi người không ai nói với ai câu nào, không khí nghiêm trọng bao phủ.
Một đoàn có tốc độ di chuyển nhanh hơn, tới cửa thành trước đa số những người khác, có điều khi thấy tình hình cụ thể ở nơi này thì mặt ai cũng biến sắc.
Chỉ thấy một đám mây đen lớn đang nằm lơ lửng trên không trung, che phủ hết khoảng không trên cửa thành tạo cho người ta cảm giác áp lực khó mà hít thở.
Đứng trên đám mấy là một bóng người cao lớn, cũng chính là con quái vật thân người đầu sói mà ban ngày Thẩm Lạc đã từng thấy ở phía xa xa.
Yêu thú kia hiện tại hình thể so với trước còn lớn hơn gấp mấy lần, hóa thành một quái thú dọa người cao bảy, tám trượng. Da toàn thân nó trở nên đen kịt, ngực và các cánh tay mọc lông dày màu đỏ thẫm, nhìn xuyên qua đám lông lá kìa còn có thể lờ mờ thấy những đường vân kỳ dị màu đỏ sậm trên thân của nó, những đường vân này khác hẳn với linh văn bình thường.
Vu Diễm và năm, sáu vị tiên sư cũng đang đứng trên một đám mây đen nằm ở phía đối diện. Tất cả đều đang bấm niệm pháp quyết thi triển pháp thuật.
Quái vật đầu sói khua múa hai tay, tức thì mây đen dưới chân nó cuồn cuộn bốc lên, hóa thành hơn mười luồng khói đen y như những xúc tu có sinh mệnh bay vọt từ đám mây ra, nghênh đón những lôi quang, kiếm khí đang đánh tới.
Ánh sáng đỏ, đen, trắng đủ loại va chạm dữ dội trên không trung, mỗi lần va chạm đều bắn ra hào quang cực kỳ chói mắt kèm theo những tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Trên, dưới tường thành, tiếng chém giết cũng không ngừng vang lên bên tai.
Trai tráng đứng thủ trên mặt tường thành và đám sói đã bò lên được đều ra sức chém giết, hiển nhiên ở phía mặt ngoài không nhìn thấy được sẽ còn rất nhiều sói xám đang mưu đồ bò lên thành.
Chỗ tường thành còn có thể ngăn cản, nơi nguy cấp nhất chính là cửa thành.
Cửa thành vốn trông vô cùng chắc chắn, hiện tại bất ngờ sụp xuống hơn nửa, chỗ rìa phần còn lại bị cháy đen một mảng tựa như bị thứ gì đó ăn mòn.
Toàn bộ đám sói khổng lồ theo chỗ thủng trên cổng thành lao vào, không ngờ đều là loại sói đen hung mãnh kia.
Hiện tại đã thấy có hai, ba mươi con sói đen tiến được vào trong, đồng thời đang ra sức đánh vào phía sâu trong thành, hơn nửa chỗ cổng thành bị hổng vẫn đang liên tục thấy có sói đen tiến vào thêm.
Đám sói đen này ngoài hình thể to gấp đôi, sức mạnh của chúng cũng vượt xa sói xám, cơ bản sức một hai người không thể cản nổi.
Hơn trăm thanh niên trai tráng trực đêm tụ lại quanh chỗ cổng thành, được cái là thủ vệ ở đây được trang bị tốt hơn những người đứng trên mặt thành rất nhiều, ai ai cũng đều mặc giáp sắt, tay cầm khiên lớn, đứng tụ lại dùng thân tạo thành vách tường kín, liều chết ngăn cản đám sói đen kia.
Người trên tương thành cũng nhìn ra tình hình nguy cấp phía dưới, nhất loạt phóng thương, bắn tên xuống dưới như mưa rào, liên tục đâm vào cơ thể đám sói đen.
Thẩm Lạc đảo mắt nhìn qua một lượt, trong lòng không khỏi rùng mình.
Những con sói đen này nhìn qua có gì đó cổ quái. Ánh mắt chúng đỏ ngầu, rớt dãi từ trong miệng chảy giàn giụa qua kẽ răng, y như rơi vào trạng thái điên cuồng bởi dù trên thân chúng cắm đầy những trường mâu, mũi tên, máu chảy ròng ròng nhưng chúng dường như không hề cảm thấy đau đớn, cứ điên cuồng tấn công thủ vệ xung quanh, đâm thẳng vào đội ngũ thủ thành.
Đội ngủ thủ hộ chỗ cửa thành tuy nhân số không ít, nhưng vẫn bị những con sói đen hung mãnh này quần cho mệt lử, đội hình chỉ thoáng chốc đã sắp vỡ.
Chú giải: Dạ tập: Đánh lén, đánh úp vào buổi đêm.