Chương 385: Ngáng Chân
Thẩm Lạc nhìn thoáng qua đám tu sĩ đang từng bước đi đến kia, rất nhanh liền thu hồi ánh mắt, không để ý đến.
"Được rồi, cũng không ở Uyển Khâu thành này quá lâu, không chừng lập tức muốn rời khỏi, tiên ngọc trên người còn không ít, sau này cần kiếm tiền lại tới vậy." Thẩm Lạc nghĩ lại, quyết định từ bỏ.
Hắn tiếp tục dạo chơi trong phường thị, rất mau đã đến chỗ sâu nhất, Tạ Vũ Hân nói đây là quảng trường để giao dịch.
Diện tích nơi này chừng trăm trượng, có một ít tán tu bày quầy bán hàng ở đây. Trên quầy hàng trưng bày rất nhiều thứ, nếu so sánh với cửa hàng bên kia, thì nơi này vắng lặng hơn nhiều.
Thẩm Lạc tùy ý đi qua từng cái quán nhỏ, dạo một vòng cũng không phát hiện được minh châu hay bảo vật thất lạc gì.
Nhưng việc này mới là bình thường, hầu như mỗi người tu hành đều có kiến thức rộng rãi, ánh mắt độc đáo, nên làm gì có nhiều tiện nghi như vậy để cho hắn chiếm.
Thẩm Lạc không quá hào hứng rất nhanh đã cảm thấy nhàm chán, đang muốn quay người rời đi, thì con mắt nhìn lướt qua một quán nhỏ ở phụ cận, đột nhiên bước chân dừng lại.
Ánh mắt của hắn hơi sáng lên, cất bước đi tới bạch ngọc sách.
Ngồi phía sau quán nhỏ là một đại hán trung niên mặt mũi tràn đầy phong sương, cánh tay bên trái đứt đến vai, tay áo trống rỗng tùy ý nhét vào trong dây lưng, tinh thần có vẻ rất sa sút.
"Vị đạo hữu này, muốn mua đồ vật gì, trong quán đều là đồ mà tại hạ nhiều năm cất giữ, hàng đẹp giá rẻ, ngươi có thể nhìn thử xem." Đại hán cụt tay thấy Thẩm Lạc đến vội vàng hô.
Thẩm Lạc không để ý đến lời nói quá của đại hán, mắt nhìn một khối hắc thạch ở phí trên quầy hàng, cùng nằm bên cạnh hắc thạch là một khối gỗ toàn thân màu xám trắng vật.
Hắc thạch đen kịt như than, nhìn không ra chút nào thần kỳ, thế nhưng phía trên thỉnh thoảng sẽ xuất hiện mấy điểm lấm tấm màu tím nhạt.
Mà khối gỗ xám trắng cũng không đáng chú ý, chẳng qua là chỗ vết cắt so với vòng tuổi cây cối bình thường khác nhau rất lớn, hiện ra dáng vẻ lộn xộn, nhưng khi tổ hợp lại với nhau lại nhìn giống như một đóa hoa cúc đang nở.
"Quả nhiên là Hắc Nguyên Thạch và Cúc Hoa Mộc! Không ngờ ở nơi này lại tìm được bbach ngoc sach!" Thẩm Lạc rất nhanh nhận ra lại lịch của hai vật phẩm này, trong lòng vô cùng mừng rỡ, nhưng trên mặt lại không lộ ra chút nào.
Hai thứ này đều là phụ tài cần thiết để luyện chế Thuần Dương Kiếm Phôi, trải qua một phen vơ vét tại Kiến Nghiệp, hắn đã tập hợp đầy đủ tài liệu, bao gồm chủ tài Hỏa Lân Mộc và phần lớn linh tài. Cuối cùng hắn chỉ còn thiếu hai loại tài liệu phụ trợ cuối cùng là Hắc Nguyên Thạch và Cúc Hoa Mộc.
Hai loại vật liệu đều là linh tài khó gặp, không ngờ vậy mà tại nơi này gặp được.
Có Hắc Nguyên Thạch và Cúc Hoa Mộc, thì tài liệu luyện chế Thuần Dương Kiếm Phôi đã tập hợp đủ, hiện tại chỉ còn thiếu linh hỏa.
"Hai thứ này bao nhiêu tiền?" Hắn cũng không có quanh co lòng vòng đùa nghịch thủ đoạn, chỉ vào Hắc Nguyên Thạch và Cúc Hoa Mộc hỏi đại hán cụt tay.
"Khách quan ngài có ánh mắt thật tốt, hai khối linh tài này là tại hạ lấy được trên một chỗ hoang đảo ở hải ngoại vào mấy năm trước, gần nhất do bị túng quẫn mới lấy ra bán. Hôm nay ta cũng vừa mới đến đây để bày quầy bán hàng, ngài là vị khách đầu tiên tất nhiên sẽ có ưu đãi, chỉ cần năm khối tiên ngọc." Trước tiên đại hán tay cụt nói khoác một phen, sau đó đưa tay làm dấu số "Năm", nói.
Trong lòng Thẩm Lạc cười thầm, đại hán tay cụt hiển nhiên không nhận ra Hắc Nguyên Thạch và Cúc Hoa Mộc, mới có thể bán với giá tiền này. Dựa vào phẩm chất của hai thứ vật liệu này mà phán đoán, giá trị ít nhất là mười khối tiên ngọc trở lên.
Nhưng đương nhiên hắn sẽ không cố ý nhắc nhở đối phương, gật đầu đáp ứng, sau đó lấy ra năm khối tiên ngọc đặt ở trên quầy hàng, đưa tay đi lấy hai loại vật liệu kia.
"A, Hắc Vân Thạch, còn có Cúc Hoa Mộc!"
Một thanh âm thanh thúy từ phía bên cạnh truyền tới, đó là một thiếu nữ xinh đẹp mặc áo trắng, chẳng biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh quán nhỏ, khuôn mặt tràn đầy ngạc nhiên nhìn xem quán nhỏ.
"Linh Nhi tiểu thư đang cần hai thứ vật liệu này? Chủ quán, bao nhiêu tiên ngọc, ta mua." Thiếu chủ Diệp Trọng của Bích Thủy môn đứng bên cạnh thiếu nữ mặc áo trắng, vung một tay lên.
Một cỗ hào quang màu lam từ trong tay gã bắn ra, bay về phía Hắc Nguyên Thạch và Cúc Hoa Mộc.
Sắc mặt của Thẩm Lạc trầm xuống, tay phải điểm một cái.
Một dòng nước bỗng xuất hiện, trong nháy mắt ngưng tụ thành một thanh thủy kiếm, chém xuống. Nó phát âm thanh ba động như tiếng xé gió.
Chỉ nghe "Xoẹt" một tiếng, những hào quang màu lam kia dễ dàng bị trảm phá.
Hắn duỗi tay còn lại ra, nắm lấy hai loại vật liệu kia.
"Lớn mật, buông đồ vật xuống!" Sắc mặt Diệp Trọng lóe lên sự giận dữ, bàn tay biến chưởng thành trảo, lăng không chụp xuống.
Lòng bàn tay của gã chụp mạnh xuống, trên năm ngón tay nổi lên một tầng tinh quang giống như trân châu.
Những hào quang màu lam vỡ vụn kia lập tức ngưng tụ một lần nữa, hóa thành một cái cự trảo màu lam to bằng vại nước. Phía trên nó cũng nổi lên một tầng tinh quang, nhanh như chớp bắt lấy thủy kiếm, rồi bóp nát.
Cự trảo màu lam không ngừng lại chút nào, tiếp tục chụp vào bàn tay đang cầm tài liệu của Thẩm Lạc , phát ra âm thanh lăng lệ.
Thẩm Lạc hừ lạnh một tiếng, tay trái đột nhiên trở nên mơ hồ, nhanh chóng lùi lại, tránh thoát cự trảo vồ bắt. Tiếp đó tay phải nắm chắc thành quyền, phía trên lam quang sáng lên, bao phủ phạm vi mấy trượng vào bên trong.
Nhưng lập tức, tất cả lam quang đều như cá voi hút nước thu liễm vào trong nắm đấm, biến mất vô tung vô ảnh.
Ngay sau đó tay trái của Thẩm Lạc đánh ra, vào giữa trung tâm cự trảo.
Mắt của Diệp Trọng lóe lên nhe răng cười, năm ngón tay đột nhiên khép lại, cự trảo màu lam hợp lại theo, nhìn có vẻ như muốn bóp chặt lấy cánh tay phải của Thẩm Lạc.
Nhưng ngay lúc này, tay phải của Thẩm Lạc bỗng bộc phát ra hơn mười đạo lam quang chói mắt, mỗi một đạo lam quang đều ngưng đọng như thực chất, lại giống như kiếm khí sắc bén.
"Phốc phốc" thanh âm liền vang lên, cự trảo màu lam bị hơn mười đạo lam quang xuyên thủng, sau một tiếng vang nhỏ thì vỡ vụn ra, hóa thành vô số điểm sáng màu lam rồi biến mất.
Trong mắt của Thẩm Lạc lóe lên vẻ vui mừng, thứ vừa mới thi triển chính là thủ đoạn đối chiến lúc trước của tên Thiên Binh dùng trường kiếm trong kim tháp lúc ở trong mộng.
Tên Thiên Binh kia không chỉ Kiếm Đạo cao minh, mà còn có thể từ các nơi huyệt khiếu khắp toàn thân bắn ra kiếm khí. Khắp người đều có thể đả thương địch thủ, để cho người ta không cách nào tới gần, cũng không thể nào có cơ hội ra tay.
Lúc trước Thẩm Lạc bỏ ra công phu rất lớn, mới miễn cưỡng chiến thắng đối phương, đạt được môn thần thông và những kinh nghiệm này.
Nhưng do tu vi của Thẩm Lạc còn thấp, nên không làm được như tên Thiên Binh kia, từ cá nơi trên thân bắn ra kiếm khí đả thương địch thủ. Hắn chỉ có thể miễn cưỡng từ trong huyệt khiếu ở nắm đấm bắn ra kiếm khí, nhưng uy năng cũng không tầm thường.
"Có thể phá Ngưng Tâm Trảo của ta, xem ra có chút thủ đoạn, khó trách dám ở trên địa bàn Bích Thủy môn bachh chúng ta ngocc sach gây sự." Mặt của Diệp Trọng âm trầm, không có dừng tay, ngược lại đi nhanh tới.
Những người áo lam bên cạnh cũng cùng nhau tiến lên, như muốn bao vây.
"Gây chuyện? Ta chỉ là tuân theo quy củ ở phường thị, mua sắm vật phẩm thôi, các hạ định ỷ vào nhiều người, muốn trắng trợn cướp đoạt linh tài của ta sao?" Thẩm Lạc nhìn thoáng qua, không có chút nào sợ hãi.
Những người áo lam này nhân số tuy nhiều, nhưng tu vi đều là Luyện Khí kỳ, tên Diệp Trọng trước mắt cũng chỉ là Tích Cốc trung kỳ giống hắn thôi.
"Hỗn láo! Dám tại Uyển Khâu thành nói như vậy, ngươi có biết vị này thân phận gì không?" Một tên nam tử trung niên mặc áo lam bên cạnh Diệp Trọng tức giận nói.
"A, ý của các hạ là, vị này thân phận không tầm thường, ta chỉ có thể bị đánh mà không được chống cự ư. Còn muốn ngoan ngoãn dâng lên linh tài của mình, nếu không liền không cách nào sống sót mà để rời tòa phường thị này? Nếu đúng là vậy, ta quả thật có chút hứng thú muốn biết, chư vị đến cùng có thân phận gì?" Khóe miệng Thẩm Lạc lộ ra một tia trào phúng.
"Ngươi. . ." Nam tử trung niên mặc áo lam cứng họng, trong lúc nhất thời không phản bác lại được.