Chương 495: Trấn Phục
Chỉ thấy trong túi càn khôn, mặt mũi tướng quân quỷ vật tràn đầy vẻ thống khổ, quỷ khí trên thân càng ba động kịch liệt, nhanh chóng trở nên lỏng lẻo.
Hắn vội vàng tính dừng linh đang, nhưng linh đang này căn bản không bị hắn khống chế, còn vang vọng nơi đó.
Vào thời khắc này, thần sắc thống khổ trên mặt tướng quân quỷ vật đột nhiên nhanh chóng biến mất, trở nên mờ mịt, ánh mắt trống rỗng vô thần, giống như đột nhiên bị rút đi tất cả linh trí, giống quỷ vật ở bờ sông lúc trước.
Trước kia Thẩm Lạc một mực dùng Thuần Quỷ Thuật thuần phục quỷ này. Thuần Quỷ Thuật vẫn còn ảnh hưởng, lúc này trạng thái nó như vậy hắn vẫn cảm ứng được.
Linh trí tướng quân quỷ vật bị tiếng chuông ảnh hưởng, triệt để trở nên hỗn độn, đánh mất hết thảy sức chống cự.
"Linh đang này lại lợi hại như vậy, gia hỏa này là lệ quỷ Ngưng Hồn kỳ hàng thật giá thật, trước tiếng chuông này hoàn toàn không có lực ngăn cản. Dịch tại bạch ngọcc sách. Bất quá bên trong còn sót lại năng lượng không nhiều, nhiều nhất còn có thể gõ vang một hai lần nữa." Thẩm Lạc mặc dù lần thứ hai nhìn thấy tác dụng của tiếng chuông, nhưng vẫn âm thầm cảm thán.
"Bây giờ linh trí nó trở nên hoa mắt ù tai, vừa vặn thi triển Thuần Quỷ Thuật, triệt để thu phục nó!" Hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lập tức cầm túi càn khôn lên, hai tay nổi lên một tầng hắc quang, bấm niệm pháp quyết như bánh xe.
Vô số phù văn màu đen từ đầu ngón tay hắn bắn ra, như mưa to tràn vào trong túi, thẩm thấu tiến vào đầu tướng quân quỷ vật.
Linh trí tướng quân quỷ vật giờ phút này hỗn loạn, quỷ khí trên người cũng biến thành lỏng lẻo dị thường, không thể ngăn cản thuần quỷ thuật, mặc cho Thẩm Lạc thi pháp.
Phù văn màu đen tuỳ tiện tiến vào chỗ sâu trong đầu tướng quân quỷ vật, sau đó ngưng tụ dần dần hình thành một phù văn màu đen, tương tự ấn ký Thông Linh Dịch Yêu thuật.
Kỳ thật ngự quỷ cũng tốt, dịch yêu cũng được, nguyên lý giống nhau, đều là gieo xuống ấn ký của mình lên đối phương, từ đó điều khiển đối phương.
Hắn cảm thấy mừng thầm, hai tay tiếp tục nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, phù văn màu đen chậm rãi trở nên hoàn chỉnh, mắt thấy sắp thành hình.
Đúng lúc này, tiếng chuông quanh quẩn trong phòng đột nhiên yếu bớt, lập tức hoàn toàn biến mất, ánh mắt trống rỗng của tướng quân quỷ vật nổi lên ba động, bắt đầu khôi phục thanh minh.
"Hỏng bét!" Thẩm Lạc cảm ứng được tình huống này, cảm thấy hồi hộp một chút.
Thuần quỷ thuật của hắn chỉ mới học mới luyện, nếu để tướng quân quỷ vật khôi phục thần trí, khẳng định sẽ thoát ra được.
Hắn cắn răng một cái, lần nữa gõ chuông đồng, tiếng chuông đinh đương lại vang lên.
Tướng quân quỷ vật nghe được tiếng chuông, thân thể lắc một cái, ánh mắt vừa khôi phục một điểm lần nữa trở nên trống rỗng, ngây người tại đó.
Thẩm Lạc nhẹ nhàng thở ra, hai tay tiếp tục bấm niệm pháp quyết.
Mấy hơi thở sau, khóe miệng của hắn lộ ra vẻ tươi cười, hai tay bấm niệm pháp quyết dừng lại.
Trên trán tướng quân quỷ vật nổi lên một trận hắc quang, một cái phù văn màu đen hoàn chỉnh nổi lên ở trong đó.
Tiếng chuông chậm rãi ngừng lại, rất nhanh biến mất.
Theo tiếng chuông biến mất, trên chuông đồng đột nhiên nổi lên một tầng hoàng mang, chập chờn mấy cái rồi biến thành phù lục màu vàng trước đó, đồng thời "Xoẹt" một tiếng, tự bốc cháy.
Thẩm Lạc đưa tay tính bắt lấy, nhưng phù lục màu vàng nhanh chóng biến thành tro tàn, theo gió phiêu tán.
Thấy tình hình này, hắn thở dài, bất đắc dĩ để tay xuống.
"Chuyện gì xảy ra? Taị sao ta không thể khống chế thân thể?"
Không bao lâu, tướng quân quỷ vật trong túi càn khôn cũng khôi phục thần trí, lập tức nhận ra dị dạng của thân thể mình, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ tự lẩm bẩm.
"Ta dùng thuần quỷ thuật gieo ấn ký thần hồn trong cơ thể ngươi, từ nay về sau, ngươi cứ đi theo bên cạnh ta, hảo hảo làm việc cho ta, ta đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi." Thẩm Lạc thông qua thần thức câu thông với tướng quân quỷ vật, đồng thời bấm niệm pháp quyết với túi càn khôn một cái.
Trong túi, vô số chỉ đen quấn quanh thân thể tướng quân quỷ vật bắt đầu buông lỏng, nhanh chóng dung nhập vào trong túi càn khôn.
Tướng quân quỷ vật khôi phục tự do, nghe Thẩm Lạc nói, đầu tiên là sững sờ, sau đó hiện ra vẻ cuồng nộ, đang tính làm gì.
Nhưng phù văn màu đen trên trán nó đột nhiên sáng lên, một cỗ lực lượng kỳ dị xâm nhập vào trong đầu nó, điều khiển thần trí nó, khiến nó không tự chủ sinh ra tâm thần phục Thẩm Lạc.
Sắc mặt giận dữ của tướng quân quỷ vật từ từ tán đi, trở nên bắt đầu mờ mịt.
Nhưng không bao lâu, trong mắt của nó lần nữa nổi lên vẻ giận dữ, tiếp đó ấn ký trên trán lại sáng lên, khiến nộ khí nó lần nữa bình phục.
Nét mặt của nó lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng bình tĩnh trở lại, nửa quỳ trong túi, hiển nhiên đã hoàn toàn thần phục, thi lễ với Thẩm Lạc:
"Tham kiến. . . Chủ nhân."
Thẩm Lạc để ý thần sắc biến hoá của tướng quân quỷ vật, thầm khen thuần quỷ thuật trong Thuần Dương Bảo Điển tinh diệu.
"Rất tốt, từ nay về sau, ngươi gọi là Quỷ Tướng đi." Hắn lấy ra hạch tâm âm khí của ba tên khô lâu đỏ sậm, ném vào túi càn khôn.
"Đa tạ chủ nhân trọng thưởng!" Quỷ Tướng đón lấy ba vật, mặt hiện vẻ vui mừng, lần nữa bái tạ.
Thẩm Lạc không chỉ tiêu trừ một mầm họa lớn, lại được một đầu Ngưng Hồn kỳ cường đại giúp đỡ, cảm thấy có chút hưng phấn.
Hắn rời thần thức khỏi túi càn khôn, nhắm mắt dưỡng thần, khôi phục lực lượng thần hồn do thi triển Thuần Quỷ Thuật.
Vào thời khắc này, một người hầu mặc phục sức quan phủ Đại Đường đi tới ngoài cửa, cung kính nói: "Lục tiên sinh, quốc công đại nhân mời ngài và Thẩm công tử tiến vào đại điện gặp mặt."
Thẩm Lạc nghe lời này, đứng dậy nhìn thoáng qua hướng nội thất, cất giọng nói: "Được, chúng ta lập tức đi qua."
Người hầu nhìn thấy trong sảnh chỉ có Thẩm Lạc, chần chờ một chút, đáp ứng một tiếng rồi quay người rời đi.
Thẩm Lạc đi vào nội thất, Lục Hóa Minh còn đang nhắm mắt ngủ say, hiển nhiên không nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
"Lục huynh, mau dậy đi, quốc công đại nhân triệu hồi chúng ta." Hắn đẩy Lục Hóa Minh.
Nhưng Lục Hóa Minh ngủ sâu, vẫn không tỉnh.
Thẩm Lạc hơi nhướng mày, người tu luyện, dù chỉ là Luyện Khí kỳ, giấc ngủ đều cực mỏng, hơi có chút động tĩnh sẽ tỉnh lại, chớ nói chi là tu sĩ Ngưng Hồn kỳ.
"Lục huynh!" Hắn gia tăng lực đạo.
Thân thể Lục Hóa Minh chấn động, ngồi dậy, chậm rãi mở mắt.
Trong mắt của gã hiện ra một tầng bạch quang, ánh mắt nhìn trống rỗng dị thường.
"Lục huynh. . ." Trong lòng Thẩm Lạc giật mình.
Lục Hóa Minh bỗng nhiên quay đầu lại, một chưởng đánh tới mặt Thẩm Lạc. Một cỗ chưởng phong như sóng dữ mãnh liệt cuốn tới.