Chương 569: Cùng trở lại long cung
Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Sở dĩ Thẩm Lạc đáp ứng sảng khoái như vậy, tự nhiên là không muốn một mình Ngao Hoằng trở về mạo hiểm, thêm nữa là muốn xem có thể gặp Đông Hải Long Vương, từ trong miệng lão tìm hiểu thêm tin tức liên quan tới Xi Vưu không.
Chỉ có biết được càng nhiều tin tức liên quan tới phân hồn Xi Vưu, chờ hắn tỉnh mộng quay về hiện thế, có thể dựa vào những đầu mối này tìm tới năm người phân hồn chuyển thế kia, có lẽ sẽ có cơ hội ngăn cản ma kiếp giáng lâm, ngăn cản một màn sinh linh đồ thán ngàn năm sau.
Trừ điều đó ra, Thẩm Lạc còn muốn nhân cơ hội này hỏi thăm một chút biện pháp Ngưng Hồn đột phá Xuất Khiếu kỳ, sớm trải đường tốt cho tu hành trong hiện thực. Dù sao lúc trước trong mộng đột phá Xuất Khiếu kỳ, bất quá tại Phương Thốn sơn nghe vài câu giảng đạo, căn bản không có kinh nghiệm để tham khảo.
Ngao Hoằng nghe vậy lập tức đại hỉ, vỗ vai Thẩm Lạc nói: "Có ngươi theo giúp ta, vậy quá tốt rồi. Việc này không nên chậm trễ, chúng ta xuất phát thôi."
"Đừng vội, ta tìm một đồ vật chút." Thẩm Lạc cười cười, nói.
Nói xong, hắn đi đến một chỗ khác hòn đảo, tìm kiếm trong một đống xương cốt màu trắng vương vãi của Côn Bằng. Dịch tại bạch ngọc sáchh.
Theo một đoạn xương thô to bị đẩy ra, trong khe hở loạn cốt bỗng nhiên có một ít kim quang chiếu ra, Thẩm Lạc thấy thế đại hỉ, lập tức đẩy bạch cốt ra, lấy tay đưa vào mò mẫm.
Chờ cánh tay của hắn rút ra, trong lòng bàn tay đã nắm lấy hai linh vũ Côn Bằng dài khoảng hai thước, một cây kim quang trầm tĩnh, một cây ngân quang rạng rỡ, phía trên có trận trận ba động linh lực cường đại truyền ra.
Thẩm Lạc trước đó từ thể nội Côn Bằng đi ra ngoài đã cảm nhận được hai cây linh vũ này tồn tại, bất quá khi đó không kịp tìm kiếm, chỉ có thể chờ đánh bại Ma Giao xong mới đến thu lấy.
Hắn dò xét linh vũ một chút, cảm nhận được trên đó truyền đến trận trận ba động, liền lật tay thu vào.
"Tốt, đi được rồi." Thẩm Lạc quay người nói.
"Long cung ở chỗ sâu đáy biển, ngươi thi triển Tị Thủy Chú, ta mang ngươi đi." Ngao Hoằng nghe vậy, nói.
Thẩm Lạc nhẹ gật đầu, tay bấm niệm pháp quyết, trong miệng nhẹ giọng ngâm tụng, một tầng ánh sáng màu lam lập tức lan tràn ra, bao phủ quanh thân hắn.
Ngao Hoằng thấy thế, pháp lực thể nội vận chuyển, thân hình bỗng nhiên cao lên, trong miệng phát ra một tiếng long ngâm rõ to.
Chỉ thấy quanh thân y đại phóng kim quang, thân hình trong tia sáng chói mắt không ngừng kéo dài, rất nhanh hóa thành một đầu Thần Long màu vàng dài trăm trượng, thân hình uốn lượn vặn vẹo, lao vùn vụt tới Thẩm Lạc bên này.
"Thẩm huynh, lên đây đi." Kim Long mở miệng nói.
Thẩm Lạc tung người nhảy lên, đáp xuống trên lưng Ngao Hoằng, khoanh chân ngồi xuống.
Thân hình Ngao Hoằng lập tức xông vào không trung, cao trăm trượng chợt đảo ngược, cực tốc lao xuống dưới, thân hình giống như một khối thiên thạch, rơi vào biển cả, ở trên mặt biển tạo ra một con sóng nước màu trắng cao mấy trăm trượng.
Thẩm Lạc theo Ngao Hoằng một đường đi thẳng xuống đáy biển, sóng nước xung quanh không nửa điểm trở ngại, tốc độ thậm chí so với ngự không phi hành còn mau lẹ hơn.
"Không hổ là Đông Hải Long tộc..." Thẩm Lạc không khỏi âm thầm tán thán.
Mới vào trong biển, bốn phía lại có tia sáng xuyên vào, nước biển xanh lam chung quanh thanh u, thỉnh thoảng có thể thấy rất nhiều quần thể cá bơi kết đội đi qua. Càng xuống sâu, tia sáng càng ngày càng mờ, cá bơi cũng càng ngày càng ít.
Một mực xâm nhập khoảng ngàn trượng, chung quanh đã triệt để lâm vào hắc ám sâu thẳm, chỉ có trên thân Ngao Hoằng tán phát kim quang, như một chiếc cô đăng sáng trong đêm tối, co quắp chiếu sáng một vùng rất nhỏ.
Thẩm Lạc có chút không yên lòng, liền buông ra thần thức dò xét chung quanh.
Trải qua không ngừng lịch luyện trong kim tháp, cùng hấp thu tàn hồn những Thiên Binh Thiên Tướng kia, thần hồn lực của hắn đã phát sinh biến hóa long trời lở đất, bao trùm phạm vi gần ngàn trượng.
Vừa tra xét, Thẩm Lạc rất nhanh phát hiện không ít khí tức cường đại, có con ngay lúc bọn hắn tới gần liền đi xa, có con ẩn núp ở trong vực sâu, mà cũng có một ít gia hỏa rục rịch, không ngừng thử tới gần bọn hắn.
Lặn sâu mấy ngàn trượng, Thẩm Lạc chợt thấy, trong biển sâu phía dưới vốn đen kịt không gì sánh được, lại có quang mang lóe lên, lốm đốm ngũ sắc, tựa như vô số chén đèn màu.
Chờ đến gần, Thẩm Lạc mới nhìn rõ chân diện mục trong mảnh quang mang kia, không khỏi kinh ngạc há hốc miệng.
Chỉ thấy Ngao Hoằng mang theo hắn lặn xuống đến đáy biển, bốn phía thình lình đứng lặng từng cây từng cây san hô to lớn cao tới trăm trượng, hội tụ thành một rừng rậm san hô vô cùng to lớn.
Quang mang ngũ thải ban lan kia chính là từ trên những cây san hô này phát ra.
Thẩm Lạc ngồi trên người Ngao Hoằng đi qua rừng rậm san hô, nhìn cảnh tượng mỹ lệ bốn phía, có loại cảm giác như ảo mộng hư vô.
Đợi hai người xuyên qua vùng rừng rậm san hô này, phía trước xuất hiện một mảnh đáy biển thảo nguyên xanh mơn mởn, bên trong mọc lên một mảnh cây rong huỳnh quang tươi tốt không gì sánh được, đung đưa theo theo mạch nước ngầm đáy biển phun trào, bộ dạng cực kỳ giống cảnh tượng gió thổi trên thảo nguyên.
Thẩm Lạc chưa từng thấy cá bơi cùng những sinh vật dưới đáy biển hình thù kỳ quái kia, từ trong thảo nguyên chậm rãi toát ra, cũng không nửa điểm sợ hãi bọn Ngao Hoằng, dường như còn có cảm giác thân cận.
Có con thậm chí theo đuôi lên, phía sau bọn họ kéo theo một đoàn cá bơi thật dài như trường long, nương theo tiến lên.
Thẩm Lạc lần đầu nhìn thấy thế giới đáy biển sinh cơ bừng bừng như thế, trong lòng cũng ngạc nhiên vạn phần, đưa tay hút từ đằng xa tới một con cá tròn vo, đỉnh đầu phát sáng như ánh đèn, quan sát tỉ mỉ mới phát hiện, trên thân nó vậy mà mọc lên cốt giáp thật dày.
Hắn thoáng sửng sốt, mới nhớ tới đáy biển này thủy áp cường đại, không thua gì một ngọn núi vạn trượng ép xuống, nếu không có xương cốt đặc thù, loài cá bình thường căn bản khó có thể chịu đựng.
"Có cái gì tới..." Đúng lúc này, Thẩm Lạc bỗng nhiên hơi nhướng mày, lấy tiếng lòng nhắc nhở.
"Không sao, chỉ là đầu Thứ Cức Thú mà thôi." Ngao Hoằng trả lời.
Y vừa dứt lời, phía trước một mảnh bóng râm to lớn vô cùng bơi tới, một thân thể vô cùng to lớn hiện ra, làm đáy biển cuồn cuộn sóng ngầm, khiến cho thảo nguyên đáy biển chập chờn không thôi.
Thẩm Lạc trông về phía xa, liền thấy một quái ngư xanh đen toàn thân sinh ra giáp xác, gai nhọn to lớn lồi ra ngoài, đang chậm rãi bơi tới bên này.
Quái ngư mọc lên một đôi mắt màu vàng to lớn không gì sánh được, trong miệng lớn cũng lồi ra ngoài hàm răng giao thoa dày đặc, bộ dáng nhìn rất là hung ác.
Chẳng qua là khi khoảng cách cả hai rút ngắn không đến trăm trượng, Thứ Cức Thú nhìn như hung ác kia đột nhiên phát hiện phía trước có đầu Kim Long trăm trượng bơi tới, một bộ dạng kinh sợ, thân thể cao lớn gian nan giãy dụa, nhanh chóng trốn đi.
"Gia hỏa này nhìn bộ dáng rất hung ác, bản thân rất là nhát gan, thị lực lại cực kém, thường xuyên làm chính mình giật mình. Bất quá bản thân nó sinh ra ngoại giáp kiên cố, Yêu thú bình thường cũng khó đả thương nó." Ngao Hoằng giải thích.
Ánh mắt Thẩm Lạc dời đi, muốn truy tìm tung tích đầu Thứ Cức Thú kia, thần sắc chợt biến đổi.
Ngay sau đó, trên đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến một trận thê lương gào thét, trong vùng biển sâu này truyền đến một cỗ ba động cường đại, trong nước biển quấy lên một vòng xoáy kịch liệt.