Chương 57: Dấu Răng
Thẩm Lạc nhìn chỗ lõm trên hộp đá, trong lòng hơi động, nhô ra một ngón tay, đầu tiên là vươn vào trong phạm vi bạch quang thăm dò. Hắn cảm giác có một cỗ khí tức lành lạnh quanh quẩn trên ngón tay của hắn, thật giống như đưa vào trong nước sông, cũng không có cảm giác gì khó chịu cả.
Thế là, hắn lại thò ngón tay sâu vào phía dưới một chút, càng gần thêm hộp đá, cỗ cảm giác mát lạnh kia càng rõ ràng hơn một chút, tựa hồ chính là từ trên hộp đá phát ra.
Trong lòng Thẩm Lạc rất là kiêng kị đối với khí âm hàn, lập tức có chút do dự.
Nhưng mà, năng lượng khối nguyên thạch kia tựa hồ chẳng mấy chốc sẽ hao hết, trên đó phát ra bạch quang cũng bắt đầu co vào, từng chút từng chút phai nhạt xuống.
Thẩm Lạc cắn răng một cái, trong một cái chớp mắt trước khi quang mang biến mất, ngón trỏ hắn đột nhiên đâm xuống, điểm ngay chính giữa chỗ "Lõm" kia.
Bạch quang vốn sắp tiêu thất, trong nháy mắt hắn điểm xuống, tựa như đọng lại, lơ lửng bất động.
Giờ khắc này, Thẩm Lạc cũng giống như cứng ở nguyên địa, hô hấp và nhịp tim cũng như đột nhiên dừng lại.
Trong âm thanh mưa to ồn ào, "Két" một tiếng vang nhẹ yếu ớt truyền vào trong tai của hắn, phảng phất có cơ quan mở ra.
Dưới chỉ của Thẩm Lạc, nắp hộp bỗng nhiên bắn lên trên, trong một trận tiếng ma sát rất nhỏ, trượt ra phía trước.
"Được rồi!"
Thẩm Lạc mừng rỡ, nhìn gấp lại phía trong hộp.
Nhưng dị biến phát sinh!
Trong hộp đá, bỗng nhiên có một đạo khói đen phun ra, đánh tới Thẩm Lạc đối diện.
Thẩm Lạc kinh hãi, bỗng nhiên đẩy bàn thấp trước người, thân thể ngã về phía sau, đâm thẳng vào khoang thuyền ô bồng.
Khói đen không phun trúng Thẩm Lạc, nhưng cũng không tiêu tán, ngược lại càng tụ càng dày đặc, từ đó hiển hóa ra một hư ảnh quỷ đầu to như xa luân, trên đỉnh ô bồng, dưới chống khoang thuyền.
Quỷ đầu một mảnh xanh đen, trên đầu tóc tai loạn phát xoã tung, hai mắt to như chuông đồng, lóe ra hàn quang thăm thẳm, một cái miệng máu với răng nanh không đều, bộ dạng muốn thôn phệ người khác.
Thẩm Lạc căn bản không kịp biết chuyện gì xảy ra, chỉ có thể cố gắng để cho mình trấn định, thân hình nhoáng một cái nhanh chóng nhào về phía trước, hai cánh tay phân biệt bắt lấy Tiểu Lôi Phù và nguyên thạch trên cái bàn thấp.
"Khặc khặc. . ."
Động tác Thẩm Lạc tựa hồ chọc giận hư ảnh quỷ đầu này, trong miệng nó phát ra liên tục tiếng cười quái dị, liền vọt tới phía hắn.
Khoang thuyền chật hẹp, Thẩm Lạc căn bản không thể tránh được, chỉ có thể một tay nắm chặt nguyên thạch, thúc giục dương cương chi khí trong thể nội tụ hợp vào trong đó, hướng phía Tiểu Lôi Phù trên tay đánh ra.
Hư ảnh quỷ đầu lóe lên, lại như thuấn di trước một bước bay đến trước mặt hắn, một cái miệng máu phun ra một đạo khí tức xanh đen.
Thẩm Lạc cảm thấy một cỗ mùi tanh nồng đậm đập vào mặt, đầu óc giống như bị người ta đập một ám côn, trước mắt hư ảnh trùng điệp, thân thể mềm nhũn, tê liệt ngã xuống một bên.
"Ha ha ha. . ." Tiếng cười của quỷ đầu khiếp người, không ngừng quanh quẩn trong khoang thuyền nho nhỏ.
Ánh mắt Thẩm Lạc càng ngày càng trở nên mơ hồ, trong lúc mơ màng chỉ nhìn thấy, hư ảnh quỷ đầu kia đột nhiên bắt đầu co vào từng chút một, cuối cùng biến thành một đầu lâu bạch cốt lớn chừng quả đấm.
Đầu lâu bạch cốt trắng muốt dị thường, mặt ngoài thậm chí hiện ra một ít quang trạch, trực tiếp bổ nhào vào đầu vai hắn, cắn một cái.
"A. . ."
Thẩm Lạc phát ra một tiếng rên thống khổ, thân thể đột nhiên thẳng băng, cảm thấy một cỗ hàn lưu mãnh liệt từ chỗ bị cắn lan tràn ra, trong nháy mắt chảy khắp mỗi góc toàn thân.
Một tầng hàn băng tinh mịn màu trắng, kết lấy sương hoa cũng từ trên đầu vai của hắn nhanh chóng lan tràn ra, chỉ một lát đã bao phủ toàn thân hắn.
Lúc này hai mắt Thẩm Lạc tối đen, đã triệt để ngất đi.
Nhưng mà, có chút kỳ quái là, băng sương màu trắng cũng chỉ đông lại trên thân Thẩm Lạc, rõ ràng hàn khí đại thịnh, nhưng lại không xâm nhiễm những vật chung quanh. Thân hắn ở dưới khoang thuyền, nhưng khoang thuyền cũng không xuất hiện nửa điểm dị dạng.
Cũng không biết qua bao lâu, bầu trời đã trong, bóng mặt trời ngã về tây.
Một tia nắng dán trên đỉnh thuyền ô bồng, từ ngoài thuyền lọt vào, chiếu lên mặt Thẩm Lạc. Tầng băng sương kết ở trên người hắn kia, chẳng biết đã tan rã từ lúc nào.
Lúc này, lông mi Thẩm Lạc khẽ run lên, chậm rãi mở mí mắt.
Ánh sáng sáng tỏ mạnh mẽ kích thích, khiến cho hắn nhịn không được nheo hai mắt lại. Một hồi sau, hắn mới lấy một tay ngăn cản ánh sáng, một tay chống đỡ thân thể, chậm rãi ngồi dậy.
Thẩm Lạc cảm thấy toàn thân bủn rủn, quần áo như hồ dính vào trên thân, cảm giác không giống như là nước sông chưa khô, mà giống như là mới ra một trận mồ hôi ướt đẫm.
"Khục. . ."
Thẩm Lạc vội ho một tiếng, cảm thấy trong cổ như lửa cháy, trên thân giống như hồ bị một cỗ cảm giác khô nóng bao phủ, nhịn không được giật vạt áo trước ngực ra, muốn phát tán chút nhiệt lượng ra ngoài.
Hắn liếm liếm môi khô ráo, nhìn lại bên cạnh, phát hiện cái hũ đựng nước trên thuyền, không biết đã đổ từ lúc nào, nước còn lại bên trong cũng đã chảy sạch sẽ.
Hầu kết Thẩm Lạc giật giật, xoay người bò tới phía đuôi thuyền, lại chỉ cảm thấy đầu óc vẫn như cũ hôn mê dị thường, thật vất vả ngã trái ngã phải kéo thân thể bò từ cạnh thuyền ra ngoài, lại bị cái bóng của mình trong nước làm giật nảy cả mình.
Chỉ thấy thời khắc này, chính mình đầu tóc rối tung, cả khuôn mặt đỏ bừng, thái dương còn nổi gân xanh, nhìn có mấy phần dữ tợn.
Thẩm Lạc nhịn không được rụt về phía sau một chút, sau đó mới duỗi ra hai tay đỏ bừng, câu một bụm nước trong Loan Thuỷ Hà, vỗ lên trên mặt mình.
Hai tay và trên mặt dính nước sông thấm mát, Thẩm Lạc lập tức cảm thấy một trận sảng khoái, đầu óc hôn mê cũng theo đó tỉnh táo lại một chút.
Thân thể hắn trượt tới phía trước, hai tay nắm lấy xuôi theo mạn thuyền, nhúng toàn bộ đầu vào trong nước sông, cũng không lo được có sạch sẽ hay không, liên tiếp uống mấy ngụm lớn nước sông. Rốt cuộc loại cảm giác trong cổ như lửa cháy mới dịu bớt, khô nóng trên người cũng giảm đi mấy phần.
Thẩm Lạc thở phào một cái, cảm thấy y phục trên người thực sự dính dớp đến khó chịu, dứt khoát thân thể lộn một vòng, đã rơi thẳng vào lòng sông, làm toàn thân hắn đều ngâm ở trong nước.
Theo nước sông lạnh buốt không ngừng cọ rửa trên người hắn, rốt cuộc Thẩm Lạc cảm thấy khô nóng trên người không còn khó nhịn nữa, thế nhưng toàn thân kinh mạch các nơi lại ẩn ẩn có cảm giác nhói nhói truyền đến.
Loại đau đớn kia cũng không liên tục, chỉ là thỉnh thoảng như bị kim nhọn đâm tới, mỗi một lần vị trí cũng khác nhau, cũng may đau đớn không quá mãnh liệt, Thẩm Lạc vẫn có thể chịu đựng.
Đến lúc này, cảm giác hôn mê trong đầu hắn rốt cuộc mới biến mất. Đột nhiên hắn nhớ tới lúc trước mở ra hộp đá nhìn thấy quỷ đầu kia, không khỏi toàn thân rùng mình một cái.
Thẩm Lạc vội vàng giật xuống áo bên vai phải, liền thấy phía trên đó, thình lình có một dấu răng màu đỏ sậm!
(Yêu nhau lắm cắn nhau đau ������)