Chương 69: Xuân Phong Đắc Ý
Trạng thái của Thẩm Lạc hiện tại thực sự không tốt lắm, thân thể hắn giống như bị ép khô, đặc biệt trong đầu đang trống rỗng, tinh thần lực gần như bị rút sạch, cảm giác khó chịu không nói lên lời.
Sau khi hắn đột phá đến Luyện Khí kì, nguyên khí trong cơ thể dồi dào, hầu như đã thoát khỏi vấn đề thọ nguyên bó buộc trước đây, nhưng tinh thần lực lại không tăng lên bao nhiêu.
Thẩm Lạc yên lặng vận chuyển Tiểu Hóa Dương Công, thông qua việc thúc dục Dương Cương chi khí để khôi phục tinh thần lực nhanh hơn.
Không bao lâu sau, sắc mặt hắn trở nên đỏ thắm, cả người giống như một cái bếp lò tỏa ra từng luồng nhiệt nóng.
Hầu chưởng quỹ đứng bên cạnh cảm nhận được một luồng nhiệt nóng truyền tới, cả người từ trên xuống dưới ấm áp, giống như được ánh mặt trời chiếu rọi, tất cả mệt nhọc trong cơ thể cũng tan biến, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kính sợ.
"Tiên Thuật, Thẩm công tử quả nhiên là người tu tiên!"
Mấy ngày trước, lúc ban đêm, gã đi tiểu ngẫu nhiên phát hiện Thẩm Lạc thúc giục phù lục trong hẻm nhỏ ở hậu viện, gã liền suy đoán đối phương có thể là người tu tiên trong truyền thuyết, nên mới nghĩ cách mời mọc đối phương vẽ phù giúp mình. Mà hiện tại, gã chứng kiến một màn này, khiến gã càng tin tưởng vào phán đoán của bản thân, trong lòng bất giác có chút kích động.
Hầu chưởng quỹ liếc mắt về phía phù lục trên mặt bàn, gã hận không thể lập tức cầm lên nhìn xem, nhưng chưa được sự cho phép của Thẩm Lạc, gã nào dám đụng vào, đành phải lẳng lặng đứng ở một bên, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Trọn vẹn một khắc đồng hồ trôi qua, vẻ đỏ thắm trên mặt Thẩm Lạc lập lòe rồi ẩn vào trong cơ thể.
Hắn chậm rãi mở to mắt, sắc mặt dù vẫn còn hơi trắng, nhưng so với lúc trước vẫn tốt hơn rất nhiều.
Hắn đứng dậy, cầm lấy phù lục trên bàn, cẩn thận đánh giá một chú, sau đó khẽ vuốt cằm.
Mặc kệ tấm Chiêu Tài Tiến Bảo Phù này liệu có hiệu quả hay không, nhưng nó là tấm phù đầu tiên mà hắn vẽ sau khi bước vào Luyện Khí kì, cũng là tấm phù lục mà hắn cảm thấy hoàn mỹ nhất từ trước tới nay.
“Thẩm mỗ đã hết sức, chỉ có điều tấm Chiêu Tài Tiến Bảo Phù này là trấn phù, phù lực đen tối, vì vậy ta cũng không thể nào biết được đã thành công vẽ được nó hay không.” Thẩm Lạc nói xong, hắn cầm phù lục trong tay đưa cho Hầu chưởng quầy.
“Công tử đã vẽ phù làm sao thất bại được, tại hạ xin bái tạ!” Hầu chưởng quỹ đối với Thẩm Lạc lại tin tưởng mười phần, sau khi nhận tấm phù lục, gã cẩn thận dò xét, càng xem sắc mặt gã lại càng vui mừng.
Gã lấy một hộp gỗ bằng tử đàn có chút tinh xảo từ trong ngực ra, cẩn thận cất Chiêu Tài Tiến Bảo Phù vào.
Sau đó, gã lại tiếp tục lấy ra một cái hộp gỗ khác, mở ra đặt lên bàn, bên trong đặt hai thỏi vàng lớn, chiến sáng rạng rỡ, tối thiểu cũng cả trăm lượng bạc.
“Gần đây tiểu điếm sinh ý không tốt lắm, thật sự không thể xuất ra nhiều thêm nữa, trăm lượng bạc ròng này coi như là thành ý của tại hạ, kính mong Thẩm công tử nhận lấy.” Hầu chưởng quầy chắp tay nói ra.
“Vàng bạc không phải là thứ tại hạ mong muốn, Hầu chưởng quỹ không cần thiết phải tốn kém, trước đây ta đã nói rõ, tấm phù lục này coi như là báo ân.” Thẩm Lạc khoát tay chặn lại nói.
“Như vậy sao được, công tử vốn là khách của bản điếm, gọi thầy thuốc vốn dĩ là việc cần làm, bây giờ Thẩm công tử lại không tiếc hao tổn tinh lực lớn vẽ phù cho Hầu mỗ, tại hạ làm sao có thể không báo đáp ân tình này được.” Vẻ mặt Hầu chưởng quầy khẩn trương, vội vàng nói.
“Như vậy đi, chờ sau này ngươi thực sự phát tài, ta đến lấy chút thù lao cũng không muộn.” Thẩm Lạc cười cười nói.
Hầu chưởng quầy thấy thái độ của Thẩm Lạc kiên quyết, đành phải thu hồi bạc.
Hắn biết rõ Thẩm Lạc còn chuyện muốn làm, không ở lại đây lâu, nên nhiệt tình tạ ơn một phen, sau đó mới cáo từ rời đi.
Thẩm Lạc ngồi cạnh bàn một lúc, cầm lấy một tấm phù chỉ, xách bút bắt đầu vẽ phù lục, nhưng lần này hắn vẽ Tiểu Lôi Phù.
Loại phù lục này hắn đã vẽ quen tay nên khá nhanh, chỉ có điều xác suất thành công vẫn như cũ không cao, mặc dù tiến giai Luyện Khí kì, những hắn vẫn phải vẽ năm sáu tấm mới thành công được một tấm.
Một lát sau, Thẩm Lạc cầm lấy một tờ Tiểu Lôi phù vừa vẽ thành công tường tận xem xét một lát, đem nắm trong tay, hắn yên lặng thúc giục trong cơ thể Pháp lực, đem một luồng Pháp lực dẫn dắt đến trong lòng bàn tay, rồi sau đó rót vào phù lục.
Phù văn trên mặt Tiểu Lôi phù lập tức nở rộ sương mù màu trắng.
Trong lòng Thẩm Lạc thầm vui vẻ, lập tức ngưng truyền Pháp lực để tránh tấm phù này thực sự bị kích hoạt. Lúc đó chỉ sợ căn phòng nhỏ này của tiểu điểm sẽ không thể chịu nổi lôi lực bạo phát.
Hào quang trên phù văn của Tiểu Lôi phù nhanh chóng ảm đạm rồi trở lại như lúc ban đầu.
"Sau khi tu thành Pháp lực, quả nhiên là không cần dùng đến Nguyên Thạch cũng có thể kích hoạt được phù lục!"
Trước đây Thẩm Lạc bảo Tiểu Tam Tử chuẩn bị phù chỉ, chu sa là để xác minh việc này, quả nhiên kết quả đúng như hắn dự tính.
Thẩm Lạc cất Tiểu Lôi phù rồi cầm lấy giấy bút bên cạnh, hắn muốn viết một phong thư gửi về nhà, kể cho phụ thân hắn về việc hắn không còn phải lo lắng chuyện thọ nguyên nữa, để phụ thân hắn được yên tâm.
Trong thư, hắn hiển nhiên sẽ không nói ra chuyện mình trở thành tu sĩ Luyện Khí kỳ, chỉ nói mình đã luyện thành Tiểu Hóa Dương Công ở Xuân Thu quan, còn được Mông chưởng môn tặng cho thuốc tốt mới giải quyết được vấn đề thọ nguyên.
Chuyện về Vô Danh Thiên Thư, hắn càng không đề cập tới, đề phòng việc bí mật bị lộ.
Thẩm Lạc cất kỹ bức thư, thu thập bọc hành lý và hộp đá rồi đứng dậy bước ra khỏi phòng, đi về phía đại sảnh của tiểu điếm.
Lúc này đã qua giờ cơm trưa, đại sảnh đã không còn vị khách nào. Mấy tên tiểu nhị nhàm chán đứng ngồi buôn chuyện, Tiểu Tam Tử thì đã nằm trên mặt bàn ngủ gật.
"Thẩm công tử, ngươi muốn rời đi sao?" Hầu chưởng quỹ đang cầm một cái bàn tính ở phía sau quầy tính toán sổ sách, thấy Thẩm Lạc bước tới thì vội vàng ra đón.
"Mấy ngày nay đa tạ chưởng quỹ chiếu cố." Thẩm Lạc lấy tiền thuê nhà ra rồi đặt lên bàn ở quầy hàng.
"Công tử đã giúp ta rất nhiều, nếu còn thu thêm tiền nhà của ngươi thì Hầu Lượng Tài ta còn mặt mũi nào mà làm người nữa." Mặt Hầu chưởng quầy đỏ lên, cầm lấy tiền kiên quyết nhét vào tay Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc thấy ông ta tỏ thái độ kiên quyết như vậy thì cũng không khách sáo nữa.
Hầu chưởng quỹ tự tay dắt một con ngựa đen đến tận cửa cho Thẩm Lạc, dặn đi dặn lại rằng sau này nếu có cơ hội thì nhất định phải trở lại đây làm khách rồi mới để hắn đi.
Trước tiên Thẩm Lạc đi tới Dịch Trạm tìm người đưa thư về nhà, sau đó mới cưỡi ngựa đi ra khỏi thành.
Khu vực lân cận thành Tùng Phiên có địa thế bằng phẳng, xung quanh là cỏ xanh tươi tốt. Mỗi lần có cơn gió thổi qua, thảm cỏ lại nổi lên gợn sóng cuồn cuộn làm lòng người cũng cảm thấy thư thái dễ chịu.
Nhìn phong cảnh trước mắt, tinh thần Thẩm Lạc trở nên phấn chấn, vội thúc ngựa đi về hướng Xuân Thu quan.
Chuyến đi này của hắn đã thành công ngoài mong đợi, không chỉ gỡ bỏ được tảng đá lớn trong lòng mà còn trở thành một tu sĩ Luyện Khí kỳ. Hắn cảm thấy tâm trạng mình thoải mái lạ kì, không cách nào diễn tả bằng lời được, gió thổi vù vù qua hai bên tai, cảnh vật hai bên nhanh chóng bị bỏ lại phía sau.
Trong lòng không còn muộn phiền, cảm giác đường đi cũng nhanh hơn.
Hai canh giờ sau.
Trên một con đường nhỏ bên cánh đồng huyện Tùng Phiên, Thẩm Lạc cưỡi ngựa đi không nhanh không chậm, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn hai bên xung quanh, dường như đang quan sát đường xá.
Hắn vốn không quen thuộc đường xá nơi đây, lại thêm vừa rồi nhất thời cao hứng nên thúc ngựa chạy như điên, trong lúc vô tình không để ý đã bị lạc đường.
Nơi này hoang vu hẻo lánh đến mức hắn cưỡi ngựa chạy dọc theo con đường hơn nửa canh giờ mà cũng không gặp được một bóng người, điều này làm hắn muốn tìm người để hỏi đường cũng không được.
Lúc này sắc trời đã trở tối, bốn phía đều hoang vu mờ mịt, không có lấy một ngọn đèn. Xung quanh chỉ nghe thấy tiếng gió ù ù thổi qua lỗ tai, giống như tiếng ma kêu quỷ rú vậy, nếu lúc này có một người yếu bóng vía đứng ở nơi đây, có lẽ đã sợ đến mức kêu cha gọi mẹ.
Nhưng giờ Thẩm Lạc đã là một tu sĩ Luyện Khí kỳ, dù mới chỉ ở tầng thấp nhất nhưng tu sĩ vẫn là tu sĩ. Có sức mạnh thì lá gan cũng trở nên lớn hơn, hiển nhiên sẽ không để ý mấy thứ như vậy.
Tiếp tục đi về phía trước khoảng bảy tám dặm, hắn chợt nghe thấy tiếng nước chảy rào rào ở phía trước.
Thẩm Lạc thúc ngựa men theo tiếng nước chảy. Lát sau, một con sông lớn xuất hiện trước tầm mắt hắn. Con sông này rất lớn, có lẽ gấp ba lần Loan Thủy Hà. Trên lòng sông, sóng lớn chảy cuồn cuộn, mạch nước ngầm cũng lớn hơn Loan Thủy Hà rất nhiều.
"Đây là con sông nào nhỉ? Chẳng lẽ mình đã đi nhầm đường?" Thẩm Lạc nhíu mày.
Hắn hồi tưởng lại lúc xem địa đồ huyện Tùng Phiên, nhất thời cũng không nhớ ra tên của dòng sông trước mặt. Lúc này lại xuất hiện một vấn đề nan giải.
Nếu bây giờ hắn chỉ có một mình, dùng Đạp Thủy quyết thì có thể vượt qua được dòng sông này. Vậy còn ngựa thì sao đây? Hắn tự thấy mình không có khả năng mang thêm một con ngựa đi cùng.
Nhưng nếu bỏ ngựa lại rồi đi một mình, hắn không biết phải đi đoạn đường kế tiếp như thế nào. Lỡ không tìm được đường, hắn cũng không thể đi bộ một mình ở giữa nơi đồng không mông quạnh, khắp nơi đều là rừng núi như thế này.