Chương 140: Thu phục Thần Cung cường giả
Đông Hoang, nơi ở tạm thời Huyền Thiên Tông.
Nói là nơi ở tạm thời, nhưng kỳ thật là một tòa cung điện cực kì hùng vĩ, do một vị trưởng lão cảnh giới Thần Cung của Huyền Thiên Tông trực tiếp lấy từ hoàng cung của một hoàng triều nào đó.
Mà hoàng đế kia còn bày ra dáng vẻ cảm động đến rớt nước mắt, vô cùng vui vẻ.
Hiện tại ai mà không biết, sau khi Huyền Thiên Tông chiếm đoạt Nguyên Thủy Môn và Cổ Thần Cung đã triệt triệt để để đứng đầu Đông Hoang.
Dù cho Càn Nguyên Tông, Tinh Nguyệt Giáo, Triều Thánh Tông ba đại thánh địa này liên thủ, cũng chưa chắc đã là đối thủ của Huyền Thiên Tông.
Hắn trước kia là thuộc hạ của Cổ Thần Cung, có thể không khẩn trương sao?
Vạn nhất không hầu hạ tốt, Huyền Thiên Tông tùy tiện sai một vị trưởng lão đến là có thể san bằng cả hoàng triều.
Tại một chỗ cực kì hoa mỹ bên trong cung điện, Tần Đình ngồi trên vương tọa.
Phía dưới, là hai vị trưởng lão cảnh giới Thần Cung của Cổ Thần Cung trước đó đã đầu hàng.
Một vị họ Lý, một vị họ Trần.
Trên thực tế ngày đó đầu hàng có ba vị cường giả Thần Cung, chỉ là có một vị
trong lúc chiến đấu đã tử trận.
Cho nên hiện tại chỉ còn lại Lý trưởng lão cùng Trần trưởng lão.
Lý trưởng lão và Trần trưởng lão lộ vẻ cung kính nhìn Tần Đình, trong lòng có chút cay đắng.
Mấy ngày nay, những tu sĩ Cổ Thần Cung đầu hàng như bọn họ, hoàn cảnh thực tế
bên trong Huyền Thiên Tông không giống với tính toán.
Tu sĩ Thần Thông, Thần Đài liền không nói, bọn họ là cường giả Thần Cung cũng cảm giác được có chút không đúng.
Làm cường giả Thần Cung, ở Đông Hoang cũng thật hiếm có, Huyền Thiên Tông không lạnh nhạt bọn hắn, mà rất cung phụng bọn họ.
Nói là cung phụng nghe thật êm tai, nhưng trên thực tế quyền lợi gì cũng không có!
Nói cách khác, Lý trưởng lão và Trần trưởng lão bị đánh giá bằng con số không.
Bất quá việc này cũng có thể hiểu được, dù sao hai trưởng lão này còn dám giết chết cả đồng môn cũ, Huyền Thiên Tông đương nhiên không yên lòng để một kẻ tiểu nhân như vậy chưởng khống quyền bính, thân cư cao vị.
Nhưng Lý trưởng lão và Trần trưởng lão lúc còn ở Cổ Thần Cung là những nhân vật hô phong hoán vũ, bây giờ ở Huyền Thiên Tông lại chỉ có thể rơi vào hoàn cảnh bị
bỏ lơ.
Thế nên hai người này làm sao cam tâm được!
Chẳng qua nếu chỉ có như vậy, thì cũng thôi đi, ai bảo bọn họ vì mạng sống mà
làm phản chủ chứ? Cung phụng thì cung phụng, chỉ cần có thể giữ được mạng sống, vậy cũng có thể tiếp nhận.
Nhưng khiến cho hai người cảm thấy kinh khủng nhất chính là nhãn thần lạnh lùng của đám người Huyền Thiên Tông kia.
Huyền Thiên Tông căn bản cũng không có xem bọn họ là đồng môn, nếu tái khởi đại chiến, nhất định bọn họ sẽ bị phái đi tuyến đầu, làm một pháo hôi!
Vì để tự vệ, bọn họ nhất định phải tìm một ngọn núi lớn để dựa vào!
Mà bên trong Huyền Thiên Tông, còn có chỗ nào hơn so với Huyền Thiên Thánh Tử
đây?
Thế là, Lý trưởng lão và Trần trưởng lão liền chú định đi tìm Huyền Thiên Thánh Tử.
Tần Đình gõ ngón tay vào bảo tọa, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.
Việc hai người này đến tìm hắn cũng nằm trong dự liệu của hắn.
Ngày đó hắn bắt bọn họ ra tay với đồng môn, cũng đã tính toán kỹ, làm ra việc phản bội như vậy, những người này ở Huyền Thiên Tông tuyệt đối không cách nào đứng vững.
Mà muốn đứng vững ở Huyền Thiên Tông, nhất định phải dựa vào hắn, làm một con chó của hắn.
Trong khi đó Lý trưởng lão và Trần trưởng lão cũng đang nhìn Tần Đình, trong lòng có chút thấp thỏm.
Trên mặt vị Huyền Thiên Thánh Tử này không biểu lộ chút nào, căn bản nhìn không ra đang suy nghĩ cái gì.
Trong lòng Lý trưởng lão và Trần trưởng lão khẽ than nhẹ. Vị Huyền Thiên Thánh Tử này hỉ nộ không lộ, bụng dạ sâu xa, về sau sợ là cũng không tốt để hầu hạ, lại nhịn không được đem Cổ Thần Thánh Tử và Huyền Thiên Thánh Tử so đo.
Cổ Thần Thánh Tử mà so với Huyền Thiên Thánh Tử tựa như là một đứa trẻ đơn thuần.
Cổ Thần Cung, bại không lỗ, nhưng có người thừa kế như vậy quả thật thất bại.
Tần Đình bỗng nhiên lên tiếng nói: "Lý trưởng lão và Trần trưởng lão đều là cảnh giới Thần Cung, ta tự nhiên là nguyện ý tiếp nhận, chỉ là. . ."
Lý trưởng lão và Trần trưởng lão giật mình, trong lòng thầm nghĩ không tốt.
Lý trưởng lão run giọng nói: "Không biết Thánh Tử có lo lắng gì?"
Tần Đình mỉm cười, nói: "Dù sao hai vị trưởng lão trước đó cũng đã phản bội lại tông môn, ta cũng không quá yên tâm."
Trong lòng Lý trưởng lão và Trần trưởng lão gào thét: Còn không phải ngươi bức bách bọn ta làm ra việc này? Hiện tại còn dám nói như vậy!
Lý trưởng lão cố gắng nặn ra một nụ cười, khẩn trương nói: "Không biết bọn ta phải làm thế nào, mới có thể khiến cho Thánh Tử tin tưởng bọn ta đây?"
Tần Đình mỉm cười, nói khẽ: "Mệnh bài."
Sắc mặt Lý trưởng lão và Trần trưởng lão triệt để cứng nhắc.
Mệnh bài!
Dung nhập linh hồn thần niệm của mình vào bên trong ngọc phù, ai nắm giữ mệnh bài này coi như có thể nắm giữ sinh tử của người đó!
Huyền Thiên Thánh Tử, thật ác độc!
Lý trưởng lão và Trần trưởng lão có chút tức giận, bọn họ dù sao cũng là cường giả Thần Cung, sao có thể đem tính mệnh của mình giao cho người khác chưởng khống!
Nhưng khi ngẩng đầu lên, nhìn nhãn thần Tần Đình tràn ngập hàn ý, trong nháy mắt đều đem nộ khí đánh tan, chỉ để lại sợ hãi.
Trong lòng bọn họ minh bạch, chỉ cần hôm nay bọn họ có dũng khí cự tuyệt yêu cầu này, ngày mai bọn họ sẽ bị đày đến vực ngoại cùng dị tộc chinh chiến.
Đoán chừng không được mấy năm liền có thể nghe được tin tức Lý trưởng lão và Trần trưởng lão đã tử trận!
Một cái là giao tính mạng của mình cho người khác chưởng khống, một cái là lập tức đi chết.
Lựa chọn này mặc dù khó khăn, nhưng cũng không gian nan như vậy. . .
Lý trưởng lão và Trần trưởng lão liếc nhau, cắn răng một cái, đồng thanh nói:
"Chúng ta nguyện ý dâng mệnh bài lên!" .