Đại Phản Phái Hệ Thống

Chương 142: Tâm bệnh của Tô Chỉ Đồng

Chương 142: Tâm bệnh của Tô Chỉ Đồng
Huyền Thiên Tông, Thái Hư Phong.
Tô Chỉ Đồng mặc một thân cung trang, mang theo một đám thị nữ thị vệ chờ tại cửa đại điện.
Trong khoảng thời gian Tần Đình ra ngoài, Tô Chỉ Đồng chính là nữ chủ nhân của Thái Hư Phong.
May mà có Bùi Văn Huyên giúp đỡ, hơn nữa bản thân Tô Chỉ Đồng cũng là một nữ tử
cực kì thông tuệ, Thái Hư Phong được quản lý ngay ngắn rõ ràng.
Đúng lúc này, từ phía sơn môn truyền đến một trận tiếng hoan hô.
"Cung nghênh Thánh Tử khải hoàn!"
"Cung nghênh Thánh Tử khải hoàn!"
. . .
Trong lòng Tô Chỉ Đồng có chút rung động, Huyền Thiên Tông có diện tích cực lớn, gần như rộng bằng một quốc gia.
Sơn môn Huyền Thiên Tông cách Thái Hư Phong ít nhất cũng phải ngàn dặm, vậy mà vẫn có thể nghe thấy rõ tiếng hoan hô.
Có thể thấy được tiếng hoan hô lớn đến mức nào, uy vọng của Tần Đình tại Huyền Thiên Tông cao đến mức nào.
Trong lòng cũng thêm mấy phần ái mộ, thần phục.
Nhân vật anh hùng bực này lại là phu quân của nàng, đến bây giờ Tô Chỉ Đồng vẫn có cảm giác tựa như ảo mộng.
Không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc Tần Đình về tới Thái Hư Phong.
Mọi người ở Thái Hư Phong nhìn thấy Tần Đình, đồng loạt thi lễ bái nói: "Cung nghênh công tử khải hoàn!"
Tô Chỉ Đồng cũng nhẹ nhàng bái nói: "Cung nghênh phu quân khải hoàn!"
Tần Đình đã một thời gian không gặp Tô Chỉ Đồng, phát hiện nàng có thêm mấy phần quý khí, mỉm cười nói: "Chỉ Đồng không cần đa lễ."
Sau đó thăm dò, phát hiện Tô Chỉ Đồng vẫn là cảnh giới Nguyên Đan, trong lòng hiểu rõ.
Xem ra là ảnh hưởng bởi giá trị khí vận bị mình cướp đoạt hoàn toàn.
Thiên phú của Tô Chỉ Đồng chỉ có thể coi là trung thượng, sáu năm nhập Nguyên Đan Cảnh hoàn toàn là bởi vì có khí vận, đột phá cảnh giới đơn giản như uống nước.
Hiện giờ khí vận của Tô Chỉ Đồng đã bị mình cướp đoạt, nếu chỉ bằng vào thiên phú của bản thân nàng, kẹt tại cảnh giới Nguyên Đan đỉnh phong cũng là chuyện thường.
Tô Chỉ Đồng cũng muốn nhanh chóng tăng lên tu vi của chính mình, gương mặt xinh đẹp hơi tối sầm lại.
Không biết vì sao, gần đây tiến độ tăng tu vi của mình càng ngày càng chậm, trước kia khi mình vừa mới bắt đầu tu hành, gần như là cách một thời gian liền có thể tăng lên một bậc.
Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, tu vi của mình tăng càng ngày càng chậm.
Khoảng thời gian này lại còn không tiến thêm chút nào nữa!
Chuyện này đã thành tâm bệnh của Tô Chỉ Đồng.
Làm thị thiếp của Huyền Thiên Thánh Tử, thế mà chỉ là cảnh giới Nguyên Đan, còn không bằng một thị nữ!
Trong lòng Tô Chỉ Đồng suy nghĩ, mình xuất thân từ một tiểu quốc không biết tên.
Tần Đình có thể chỉ tên thu nàng làm thị thiếp, hẳn là không rõ từ chỗ nào mà biết được chuyện nàng dùng sáu năm nhập Nguyên Đan Cảnh, thiên phú bất phàm mới thu nàng làm thị thiếp.
Thế nhưng bây giờ, tại Thái Hư Phong, mình thân là thị thiếp của Huyền Thiên Thánh Tử, tài nguyên được cung cấp là đứng đầu, mà Minh Tâm Tông cũng thường xuyên đưa tới một chút thiên tài địa bảo cho mình tu luyện.
Nhưng tu vi của mình càng ngày tăng càng chậm!
Sự thật này như là ngọn núi lớn chèn trong lòng Tô Chỉ Đồng, làm nàng không thở
nổi.
Nếu tu vi của mình kẹt tại Nguyên Đan Cảnh, hoặc là tiến độ chậm chạp, phu quân có thể ghét bỏ mình hay không?
Nếu như trả mình về Thương Võ Quốc, vậy thì đó thật sự là kết cục mà Tô Chỉ Đồng không thể nào tiếp thu được!
Không chỉ bởi vì hiện giờ Tô Chỉ Đồng đã quen với thân phận thị thiếp của Huyền Thiên Thánh Tử, được người người kính ngưỡng, tôn quý vô cùng.
Quan trọng hơn là nàng đã bị người nam nhân này hoàn toàn chinh phục, trong lòng tràn đầy ái mộ và thần phục đối với hắn.
Nếu như phải rời khỏi Huyền Thiên Thánh Tử, đối với nàng mà nói đó thật sự là một tai họa.
Tần Đình cũng nhìn ra ảm đạm trong mắt Tô Chỉ Đồng, suy ngẫmmột chút liền minh bạch lo lắng của Tô Chỉ Đồng.
Trong lòng khẽ than, mặc dù trong mắt hắn Tô Chỉ Đồng chỉ là công cụ để cướp đoạt giá trị khí vận, nhưng dù sao cũng là nữ nhân của mình, hắn sẽ không bạc đãi nàng.
Vào trong đại điện, chỉ còn lại Tô Chỉ Đồng và Tần Đình đối diện nói chuyện.
Tô Chỉ Đồng mỉm cười nói: "Bây giờ uy danh phu quân truyền khắp Đông Hoang, thiếp thân tại Thái Hư Phong cũng thường xuyên nghe được."
Tần Đình mỉm cười: "Ồ? Thế đánh giá ta ra sao?"
Tô Chỉ Đồng lại cười nói: "Đều nói rằng phu quân là một vị đại anh hùng dẫn dắt Huyền Thiên Tông trở về đỉnh phong tại Đông Hoang."
Tần Đình mỉm cười, từ chối cho ý kiến.
Tô Chỉ Đồng nhìn sắc mặt Tần Đình, thần sắc khẽ động, cười nói: "Nhưng thiếp thân lại không cho là như vậy."
Lúc này Tần Đình mới có chút hứng thú nhìn Tô Chỉ Đồng, chờ nàng giải thích.
Tô Chỉ Đồng mỉm cười, nói: "Anh hùng ỷ vào thực lực bản thân, gặp chuyện bất bình sẽ có can đảm một người một kiếm khiêu chiến thương thiên, sát thần giết phật, liều mình không quản sinh tử."
"Mà kiêu hùng thì bày mưu nghĩ kế, nắm mọi thứ trong tay, lấy thiên hạ làm cờ, tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu, tùy thời trưởng thành lớn mạnh, chuyển bại thành thắng."
Đôi mắt Tô Chỉ Đồng trần đầy tình cảm nhìn Tần Đình, nói khẽ: "Anh hùng có dũng lực mà không có quyền mưu, không cần phải sợ, nhưng kiêu hùng thì như Thần Long ẩn giấu, là đáng sợ nhất, trong lòng ta, phu quân chính là kiêu hùng kia!"
Sau khi Tần Đình nghe xong, cười ha ha.
Tâm tư Tô Chỉ Đồng thật sự là có mấy phần linh lung!
Không sai!
Anh hùng không đáng để lo, mà kiêu hùng mới đáng sợ nhất! .

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất