Chương 151: Chỉ có thể giúp ngươi đến đây
Thẩm chân nhân chậm rãi lắc đầu, trầm giọng nói: " Mặc dù Thừa Phong Tông ta có chút danh khí tại Đông Hoang, có thể tính là nhất lưu đại phái, nhưng vẫn chênh lệch quá lớn so với Huyền Thiên Tông, dù ta ra mặt, chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì."
Nhìn khuôn mặt Công Dã Đông Lạc đắng chát, tự giễu cười một tiếng, thanh âm hắn trầm thấp: "Nói ra cũng không sợ Công Dã huynh chê cười, mặc dù ta là chưởng giáo Thừa Phong Tông, lại là cảnh giới Thần Cung đỉnh phong, trước mặt người khác còn có chút mặt mũi, nhưng Huyền Thiên Thánh Tử. . . Hắc hắc, đoán chừng ngay cả Thái Hư Phong của Huyền Thiên Thánh Tử ta cũng không thể nào vào được!"
Khuôn mặt Công Dã Đông Lạc xám như tro tàn, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, trong mắt tràn ngập chờ mong, nói: "Nếu hiện giờ Công Dã nhất tộc ta dâng Thất Sắc Thiên Lôi Viêm lên, lại chịu đòn nhận tội, Huyền Thiên Thánh Tử có thể tha thứ
chúng ta hay không, cho Công Dã nhất tộc ta một con đường sống?"
Thẩm chân nhân nhíu mày suy tư, nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn chậm rãi lắc đầu.
Hắn trầm giọng nói: "Mặc dù tại Đông Hoang, phong bình của Huyền Thiên Thánh Tử
không tồi, được thế nhân ca tụng là nhân vật anh hùng sẽ dẫn dắt Huyền Thiên Tông trở lại đỉnh Đông Hoang."
"Nhưng ta thấy cách hành sự của hắn cực kì hung mãnh, nhiều lần vô tình, vạt áo bao tứ hải, chí khí quét ngang non sông, thà để ta âm người trong thiên hạ, tâm không còn chướng ngại, nhân nghĩa xem thời thế mà đi!"
"Kẻ thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Tâm ta khắp bốn bể, ý chí quyết định vận mạng tất cả mọi người, thế không thể đỡ. Không thể tin lời hắn nói, tùy mục đích mà tuỳ cơ ứng biến, là một kiêu hùng!"
Thẩm chân nhân than nhỏ: "Huyền Thiên Thánh Tử là anh hùng, cũng là kiêu hùng.
Nhân vật bực này cực kì kiêng kị chuyện người khác ngỗ nghịch hắn, Công Dã huynh, chỉ sợ. . ~" ."
Hắn còn chưa dứt lời, Công Dã Đông Lạc đã minh bạch ý tứ của Thẩm chân nhân.
Trong lòng vô cùng tuyệt vọng, mặt xám như tro.
Thẩm chân nhân nhìn tri kỉ hảo hữu thành cái dạng này, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.
Thế nhưng hắn cũng không có biện pháp nào, mặc dù hắn là chưởng giáo một nhất lưu đại phái, nhưng cũng không thể đánh cược tính mệnh của mười vạn đệ tử Thừa Phong Tông, mà dù Thừa Phong Tông trợ giúp Công Dã nhất tộc, cũng không thể làm nên chuyện gì.
Nhiều lắm thì thêm mười vạn oan hồn mà thôi.
Công Dã Đông Lạc run giọng nói: "Thẩm huynh, thật. . . Thật sự không có biện pháp nào sao. . ."
Thẩm chân nhân nhìn ánh mắt Công Dã Đông Lạc tràn ngập vẻ tuyệt vọng, trong lòng mềm nhũn.
Hắn cắn răng một cái, nói: "Ta có thể giúp ngươi một lần."
Trong mắt Công Dã Đông Lạc lập tức khôi phục sức sống, tràn ngập chờ mong nói:
"Giúp ta thế nào?"
Thẩm chân nhân thương hại nhìn Công Dã Đông Lạc, khó nhọc nói: "Trong đám hậu bối Công Dã nhất tộc, ngươi chọn ra một đứa bé, ta sẽ bí mật thu dưỡng, xem như
lưu lại hương hỏa cho Công Dã nhất tộc ngươi. . ."
Hắn dừng một chút, khổ sở nói: "Nhưng ta sẽ xóa đi tất cả kí ức liên quan tới Công Dã nhất tộc, để hắn không tìm Huyền Thiên Thánh Tử báo thù. . . Ta không thể khiến Thừa Phong Tông gặp nguy hiểm. . ."
"Thật xin lỗi, Công Dã huynh, ta chỉ có thể giúp ngươi vậy thôi. . ."
Công Dã Đông Lạc triệt để tuyệt vọng, ngay cả chưởng giáo đại phái Thẩm chân nhân cũng nói như vậy, vậy thì Công Dã nhất tộc nào còn đường sống!
Chọn ra một đứa bé để Thẩm chân nhân bí mật thu dưỡng, giúp Công Dã nhất tộc lưu lại hương hỏa?
Xóa đi tất cả kí ức liên quan tới Công Dã nhất tộc, vậy còn có thể xem đó là hậu duệ của Công Dã nhất tộc sao? Có ý nghĩa gì chứ. . .
Nhưng Công Dã Đông Lạc cũng minh bạch sự khó xử của Thẩm chân nhân, dù sao hắn cũng là chưởng giáo đại phái, phải cân nhắc cho toàn bộ Thừa Phong Tông, bây giờ
nguyện ý thu dưỡng hậu bối của lão đã là cực kì mạo hiểm.
Một khi việc này bại lộ, chưa nói đến việc Thừa Phong Tông bị liên lụy, hắn là chưởng giáo chắc chắn sẽ bị đẩy ra hứng chịu lửa giận của Huyền Thiên Thánh Tử.
Cho nên Thẩm chân nhân như vậy đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Công Dã Đông Lạc chán nản nói: "Đã vậy cũng không cần làm phiền Thẩm huynh, vận mệnh Công Dã nhất tộc ta đã như vậy. . ."
Thẩm chân nhân nhìn Công Dã Đông Lạc như là cái xác không hồn, trong lòng cũng
khó chịu, có khoảnh khắc hắn như muốn bật nói, Thừa Phong Tông ta sẽ giúp Công Dã nhất tộc ngươi!
Thế nhưng hắn không nói, hắn không chỉ là sinh tử chi giao với Công Dã Đông Lạc, hắn còn là chưởng giáo Thừa Phong Tông!
Hắn không thể lấy tính mệnh mười vạn đệ tử Thừa Phong Tông để thành tựu nghĩa khí của hắn.
Thẩm chân nhân không giúp được Công Dã Đông Lạc, trong lòng hổ thẹn, cũng không muốn lại lâu, sớm cáo từ rời đi.
Công Dã Đông Lạc cũng không có tâm tư giữ hắn lại, Thẩm chân nhân đi ra nội điện, nhìn xem cung điện hoa lệ, lại nhìn Công Dã nhất tộc vẫn là một mảnh tường hòa.
Hắn thở dài, không lâu nữa, nơi này sẽ biến thành một luyện ngục!
Sau khi Thẩm chân nhân rời đi, Công Dã Nghênh một mực chờ ngoài điện nhìn thấy Thẩm chân nhân không ở lại bao lâu đã đi.
Trong lòng dao động.
Chẳng lẽ. . . Chẳng lẽ Thẩm chân nhân cũng không có cách nào sao?
Công Dã Nghênh lập tức vội vàng đi vào nội điện, liền nhìn thấy lão tổ bình thường núi thái sơn sụp xuống vẫn không đổi sắc, bây giờ sắc mặt lại xám xịt, như là cái xác không hồn.
Trong lòng lập tức có dự cảm không tốt, run giọng nói: "Lão tổ. . ."
Sắc mặt Công Dã Đông Lạc âm trầm nhìn Công Dã Nghênh, khẽ lắc đầu.
Tâm Công Dã Nghênh chìm xuống từng chút một.
Hiện giờ, chỉ có thể trông cậy vào đệ tử chân truyền Tinh Nguyệt Giáo, Cố Trung Tiêu. . .