Chương 153: Trở mặt vô tình
Công Dã Yên Nhi đi vào đại điện, nhìn thấy Cố Trung Tiêu đang mỉm cười.
Rốt cục không nhịn được ủy khuất trong lòng nữa, nàng ta bổ nhào vào trong ngực Cố Trung Tiêu khóc lên.
Cố Trung Tiêu nghi ngờ nói: "Làm sao vậy, Yên Nhi, ai khi dễ ngươi? Ta giúp ngươi xả giận!"
Trong lòng gã cũng hơi nghi hoặc một chút, Công Dã nhất tộc được tính là thế gia đại tộc, có ai dám ức hiếp đại tiểu thư của Công Dã nhất tộc?
Nhưng gã cũng không thèm để ý, lấy thân phận của gã, giúp Công Dã Yên Nhi xả
giận không đơn giản hay sao?
Công Dã Yên Nhi ngửa mặt lên nhìn Cố Trung Tiêu, giọng căm hận nói: "Là Huyền Thiên Thánh Tử!"
Huyền Thiên Thánh Tử?
Nụ cười của Cố Trung Tiêu cứng lại, “Ngươi chọc tới Huyền Thiên Thánh Tử ư?”
Công Dã Yên Nhi rơi nước mắt kẻ ra mọi chuyện, ủy khuất nhìn Cố Trung Tiêu, hi vọng có thể được gã an ủi.
Cố Trung Tiêu không thể tin được nhìn Công Dã Yên Nhi, không nghĩ ra làm sao nữ
nhân này có thể làm ra loại chuyện này.
Nói nàng ngực lớn không não đúng là đề cao nàng. Đây là ngu xuẩn!
Cố Trung Tiêu ngữ khí nhàn nhạt, nói: "Ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào?"
Công Dã Yên Nhi không nghe lãnh ý trong giọng nói của Cố Trung Tiêu, nói: "Huyền Thiên Tông thế lớn, ta sẽ không để ngươi khó xử đối đầu với Huyền Thiên Thánh Tử, ngươi chỉ cần cầu chưởng giáo chân nhân nói giúp, cho việc này qua đi là được rồi."
Dứt lời, còn mang vẻ mặt ta là đang suy nghĩ cho ngươi nhìn Cố Trung Tiêu, có vẻ
là hi vọng được Cố Trung Tiêu khen ngợi.
Cố Trung Tiêu bị nữ nhân này chọc cho tức cười.
Sẽ không để ngươi khó xử đối đầu với Huyền Thiên Thánh Tử?
Huyền Thiên Thánh Tử là nhân vật ra sao, ta có tư cách đối đầu với hắn sao?
Còn để ta đi cầu chưởng giáo chân nhân?
Trò cười!
Từ khi Huyền Thiên Tông chiếm đoạt Nguyên Thủy Môn và Cổ Thần Cung, ba đại thánh địa còn lại người người cảm thấy bất an, sợ Huyền Thiên Tông tìm được cớ chiếm đoạt.
Dưới tình huống này, Tinh Nguyệt Giáo sao dám đối đầu Huyền Thiên Tông?
Cố Trung Tiêu có dũng khí khẳng định, chỉ cần mình vừa mở miệng, sư tôn liền sẽ
đày mình vào lãnh cung, vĩnh viễn không nhớ đến nữa.
Có thể nói ra loại lời này đều là kẻ ngu xuẩn không có đầu óc, sao có thể làm nên chuyện lớn!
Cố Trung Tiêu mỉm cười nói: "Vậy ngươi có thể cút."
"Cái gì?"
Công Dã Yên Nhi ngơ ngác nhìn Cố Trung Tiêu, ngỡ như mình không nghe rõ.
Cố Trung Tiêu nhìn nàng, cười lạnh, gằn từng câu từng chữ nói: "Ta nói, ngươi có thể cút."
Công Dã Yên Nhi không tin nổi nhìn Cố Trung Tiêu, không tin được hắn sẽ nói ra loại lời này!
Công Dã Yên Nhi run giọng nói: "Sao ngươi có thể nói ra những lời này, Cố
lang. . ."
Cố Trung Tiêu nhìn Công Dã Yên Nhi, trước kia còn cảm thấy khuôn mặt mỹ lệ, có chút cảm giác mới mẻ, bây giờ nhìn lại đúng là tục không chịu được, thối không
ngửi được.
Gã cười lạnh nói: "Chọc phải Huyền Thiên Thánh Tử còn muốn sống? Hiện tại Đông Hoang này ai dám ngỗ nghịch hắn? Ta cũng không dám, mà ngươi lại có dũng khí, hắc hắc. . . Công Dã nhất tộc có đại tiểu thư như ngươi đúng là xui xẻo."
Công Dã Yên Nhi kinh ngạc nhìn Cố Trung Tiêu, vừa thẹn vừa hận, thật sự ngờ được Cố Trung Tiêu cực kì ôn nhu với nàng bây giờ lại là thái độ này.
Cố Trung Tiêu cười lạnh nói: "Người tới, tiễn Công Dã tiểu thư ra ngoài."
Từ ngoài cửa hai người áo đen đi vào, khí thế lãnh khốc, lạnh lùng nhìn Công Dã Yên Nhi, lạnh lùng nói: "Công Dã tiểu thư, mời."
Công Dã Yên Nhi phẫn hận nhìn Cố Trung Tiêu, kẻ tuyệt tình này, giọng căm hận nói: "Cố Trung Tiêu, ngươi thật ác độc! Ngươi thật ác độc!"
Cố Trung Tiêu cười nhạo một tiếng, quay đầu không nhìn nàng nữa, trong lòng chỉ
cảm thấy trước kia mắt mình bị mù mới coi trọng nữ nhân này. . .
Mặc dù mình phóng đãng một chút, nhưng Cố Trung Tiêu cho là mình vẫn có phẩm vị.
Chính mình cũng không phải hạng người tinh trùng lên não, gặp nữ nhân nào cũng lên!
Kẻ không có đầu óc ngu xuẩn bực này thế mà đã từng lên giường mình, Cố Trung Tiêu lắc đầu, tịch liêu yên lặng nghĩ: Đẳng cấp của ta bị kéo xuống rồi. . .
Công Dã Yên Nhi mất hồn lạc phách rời Tinh Nguyệt Giáo, không ngờ Cố lang cực kì sủng ái nàng trước kia, thế mà khi nghe danh Huyền Thiên Thánh Tử liền thái độ
thay đổi hoàn toàn.
Lúc này Công Dã Yên Nhi mới minh bạch bốn chữ Huyền Thiên Thánh Tử này đại biểu cho hàm nghĩa gì.
Bốn chữ này đại biểu uy nghiêm vô thượng!
Nó có thể khiến cho một thế gia đại tộc diệt vong!
Nó có thể khiến cho một đệ tử chân truyền thất kinh!
Lúc này Công Dã Yên Nhi mới biết mình ngu xuẩn, vậy mà lại đi khiêu khích Huyền Thiên Thánh Tử.
Khiến gia tộc mình gặp phải hoạ lớn ngập trời.
Giờ khắc này, Công Dã Yên Nhi cực kì hi vọng tất cả đều là mộng, nếu như có thể
làm lại, mình nhất định sẽ không nói ra câu nói kia.
Nhưng bây giờ nói cái gì cũng đã muộn rồi.
. . .
Công Dã Yên Nhi trở lại cung điện Công Dã nhất tộc, liền nhìn thấy phụ thân Công Dã Nghênh lo lắng chờ đợi trong điện.
Nhìn thấy Công Dã Yên Nhi trở về, Công Dã Nghênh lập tức đứng dậy nghênh đón, gấp giọng nói: "Thế nào, chưởng giáo chân nhân Tinh Nguyệt Giáo bằng lòng ra mặt sao? Chưởng giáo chân nhân có nói khi nào có thể đến Huyền Thiên Tông hòa giải?
Đến lúc đó ta sẽ mang theo Thất Sắc Thiên Lôi Viêm cùng đi."
Nhìn ánh mắt chờ mong của phụ thân, Công Dã Yên Nhi rơi lệ, trong lòng tràn đầy áy náy, thật sự không biết nên mở miệng thế nào.
Nhìn bộ dáng này của Công Dã Yên Nhi, Công Dã Nghênh minh bạch, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.
Công Dã nhất tộc, xong rồi! .