Chương 159: Nhiếp U xuất quan
Tần Đình nói chuyện phiếm vài câu cùng Lý trưởng lão, rồi đuổi hắn đi.
Ra khỏi đại điện, con mắt Lý trưởng lão hơi nheo lại, nhìn xem mặt trời trên đỉnh đầu.
Trong lòng có chút đắng chát, gặp được chủ nhân như thế, mỗi ngày trôi qua phải thật cẩn thận nghiêm túc, như giẫm trên băng mỏng.
Lý trưởng lão lắc đầu, không nghĩ việc này nữa.
Dù sao, từ thời khắc hắn phản bội Cổ Thần Cung, những chuyện này đã không thể
tránh né được nữa, đã là mệnh trung chú định.
Từ nay về sau, hắn chỉ cần cân nhắc hiệu trung với vị Thánh Tử này như thế nào là được.
Dù sao, vị Thánh Tử này, thật sự là quá mức đáng sợ. . .
Lúc này, một thân ảnh màu trắng nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu xông vào đại điện, đụng vào trong ngực Tần Đình.
Đó là Bạch Linh!
Tần Đình cảm thấy như một xe lửa đụng phải người hắn, cũng may thực lực hắn thâm hậu, nhẹ nhàng đón lấy.
Đồng thời cũng cảm thán trình độ cường hoành của nhục thân Bạch Linh, gần như
không kém hắn chút nào.
Lực va chạm này, nếu là cường giả Thần Đài bình thường, đoán chừng đã bị Bạch Linh đâm trọng thương.
Bạch Linh ôm Tần Đình, đầu nàng tựa vào trong ngực hắn, dùng sức dụi dụi, thật lâu sau mới nâng khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng lên, ủy khuất nhìn Tần Đình, bĩu môi nói: "Công tử, sao ngươi bế quan lâu như vậy, ta rất nhớ ngươi."
Từ khi Bạch Linh sinh ra đến nay vẫn luôn như hình với bóng với Tần Đình, sau khi hóa hình lại càng hơn thế, gần như muốn dính chặt trên người Tần Đình.
Bạch Linh không coi người khác ra gì, nhìn ai cũng đều là thần sắc coi nhẹ như
đang nhìn sâu kiến.
Dù Tô Chỉ Đồng, Chu Bình Nguyệt, Lý Quân Ninh cực kì yêu thích Bạch Linh cũng thua trận trước ánh nhìn của Bạch Linh.
Nàng chỉ thân cận, ỷ lại Tần Đình, mỗi đêm đều muốn ngủ cùng Tần Đình.
Lần này Tần Đình bế quan, nàng hiểu chuyện không ở bên quấy rầy Tần Đình, tự
mình ngủ tại Thiên Điện ba tháng.
Bây giờ Tần Đình xuất quan, cuối cùng Bạch Linh cũng không nhẫn nại được nữa, lập tức xông vào tẩm điện của Tần Đình, bổ nhào vào trong ngực Tần Đình.
Giống như chỉ có khí tức trên người Tần Đình mới có thể khiến nàng an tâm lại.
Tần Đình cũng cực kì yêu thích Bạch Linh, dù sao Bạch Linh cũng là thần thú Chân Long, bây giờ lại là tiểu la lỵ nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu.
Sao có thể không sinh lòng yêu thích.
Tần Đình nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn thủy nộn của Bạch Linh, cười nói: "Không phải ta đã xuất quan rồi sao."
Sau khi nói giỡn vài câu với Bạch Linh, trấn an tiểu la lỵ này, lúc này Tần Đình mới mang theo Bạch Linh ra khỏi đại điện.
Nhưng Bạch Linh vẫn cứ kề cận trên thân Tần Đình không chịu xuống, rơi vào đường cùng, Tần Đình đành phải ôm lấy Bạch Linh.
Nhìn thấy Tần Đình đi ra, thị nữ chung quanh đồng loạt thi lễ: "Tham kiến công tử."
Tần Đình nhẹ khoát tay, ra hiệu không cần đa lễ.
Tô Chỉ Đồng như đang bế quan, luyện hóa Sinh Sinh Tạo Hóa Quả kia.
Thần niệm của Tần Đình cường đại biết bao, nhẹ nhàng phát tán đã bao phủ toàn bộ
Thái Hư Phong.
Phát hiện hiện tại Tô Chỉ Đồng đã là cảnh giới Nguyên Đan đỉnh phong, đoán chừng sau khi xuất quan liền có thể tu thành Thần Luân, hắn không khỏi hài lòng gật đầu.
Bỗng nhiên có một đạo khí tức kinh khủng phóng lên tận trời!
Đạo khí tức này kinh khủng như thế, toàn bộ Thái Hư Phong cũng hơi chấn động.
Tần Đình hơi nheo mắt lại, nhìn về phía một Thiên Điện trên Thái Hư Phong, khóe miệng nhếch lên.
Cỗ khí tức này, hắn rất tinh tường!
Mà cỗ khí tức kinh khủng này cũng kinh động đến không ít cường giả Huyền Thiên Tông.
Tất cả tòa Linh Sơn Linh Phong đều có cao thủ phóng lên tận trời, từ xa quan sát Thái Hư Phong.
Thần sắc một vị trưởng lão hơi quái dị, nói: "Lại là Thái Hư Phong. . ."
Một vị trưởng lão khác có chút kích động nói: " Cỗ khí tức này. . . Là có người tu thành Thần Cung!"
Đám người nhao nhao chạy tới, cường giả Thần Cung Cảnh cường đại biết bao, lại có thêm một vị, đối Huyền Thiên Tông mà nói thì là một đại sự khó lường!
Quả nhiên, một tòa Thần Cung phóng lên tận thiên không, che khuất bầu trời, hào quang vạn trượng!
Bên trong Thần Cung, hư ảnh thần linh trùng điệp, vô số đạo âm vang lên.
Giữa bầu trời như vang lên khúc nhạc thần linh, mấy thiên nữ tấu vang lên khúc đạo âm, số Thiên Thần Ma Thần lâm không ca ngợi, phảng phất như đang tuyên bố
với thế nhân rằng có một vị Cường giả Thần Cung Cảnh sinh ra.
Lúc này, một vị nam tử áo đen bỗng nhiên xuất hiện giữa không trung, khuôn mặt lạnh lùng như là hàn băng.
Mà toà Thần Cung kia cũng bị nam tử áo đen thu vào trong cơ thể.
Mà vị nam tử áo đen này, chính là Nhiếp U bế quan đã lâu! Nhiếp U đã tu thành Thần Cung!
Nhiếp U cũng nhanh chóng phát hiện Tần Đình, trong mắt hiện lên vẻ kích động, hóa thành một đạo hồng quang đi đến trước mặt Tần Đình.
Một gối quỳ xuống, y kích động nói: "Công tử! Thuộc hạ không nhục sứ mệnh, tu thành Thần Cung!"
Với thân phận cường giả Thần Cung Cảnh hiện giờ của hắn, lại vẫn quỳ một gối xuống, có thể thấy được nội tâm Nhiếp U không hề thay đổi, vẫn tự cho mình là người hầu của Tần Đình.
Tần Đình nhìn thấy dáng vẻ cung kính của Nhiếp U cũng có chút hài lòng.
Mỉm cười nói: "Không cần đa lễ, đứng lên đi."
Sau khi Nhiếp U đứng lên, lại thi lễ thật sâu, trong lòng hắn rõ ràng tất cả
những gì mình đang có là nhờ ai ban cho.
Tu thành Thần Cung là mộng tưởng của vô số tu sĩ, hắn đã từng cho rằng cả đời này mình không thể đạt được cảnh giới này.
Nhưng công tử đã ban cho hắn sinh mệnh mới! .