Chương 163: Người trùng sinh
Đông Hoang, Đông Vân Quốc.
Thập Vạn Đại Sơn, trong một động phủ bí mật, một người trẻ tuổi nhưng có vẻ dày dặn chậm rãi mở hai mắt ra.
Người bên ngoài nhìn thấy đôi mắt này, nhất định sẽ không kìm được mà bị nó hấp dẫn.
Bởi vì đôi mắt này tràn đầy tang thương và cơ trí, không hề giống đôi mắt mà một người trẻ tuổi nên có.
Giống như có thể nhìn thấu hết thảy chuyện trên thế gian, chỉ có người đã trải qua vô vàn sóng to gió lớn, trải qua vô vàn ma luyện mới có khả năng sở hữu đôi mắt như vậy.
Người trẻ tuổi này chính là Dịch Thủy Hàn!
Bây giờ Dịch Thủy Hàn mới chỉ hai mươi mấy tuổi mà đã là cường giả cảnh giới Thần Thông, kinh thế hãi tục!
Tư chất như vậy còn mạnh hơn so với đệ tử chân truyền của thánh địa, ngang bằng với cấp độ thánh tử.
Nhưng hắn cực kì cẩn trọng, che giấu tu vi và cảnh giới của mình, cho nên không có ai biết.
Dịch Thủy Hàn mở hai mắt ra, cảm thụ được lực lượng trong cơ thể dâng trào mãnh liệt, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười.
Hắn thấp giọng cười nói: " Động phủ Thanh Vân Đạo Tôn quả nhiên là ở đây!"
Thanh Vân Đạo Tôn chính là một vị tu sĩ Hư Thần xuất hiện mấy chục vạn năm trước, người sở hữu một thân tu vi kinh thiên động địa, có thể cùng một lúc giao tranh với tất cả chưởng giáo đại thánh địa lúc ấy.
Càng quan trọng hơn Thanh Vân Đạo Tôn là một vị tán tu!
Tán tu cảnh giới Hư Thần duy nhất tại Đông Hoang, tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả!
Về sau khi Thanh Vân Đạo Tôn tọa hóa, động phủ của hắn cũng theo đó mà biến mất.
Một tán tu cảnh giới Hư Thần, động phủ của hắn nhất định có vô số thiên tài địa bảo, pháp bảo thần công, cho nên mấy chục vạn năm qua, luôn luôn có người tìm kiếm động phủ của Thanh Vân Đạo Tôn.
Nhưng không nghĩ tới, động phủ của Thanh Vân Đạo Tôn lại là một nơi không tên không tuổi nằm bên trong dãy núi.
Bị Dịch Thủy Hàn tìm được!
Dịch Thủy Hàn hài lòng gật đầu, Thanh Vân Đạo Tôn không hổ là tán tu duy nhất có cảnh giới Hư Thần ở Đông Hoang, trong động phủ của hắn có vô số pháp bảo linh thạch, thậm chí còn có sát phạt chí bảo của Thanh Vân Đạo Tôn, Thiên Pháp Đạo Kiếm!
Có những thứ này, hắn càng có thể nắm chắc việc tu vi tăng lên cấp tốc, càng nắm chắc việc có thể bước vào cảnh giới Hóa Thần trong truyền thuyết.
Càng nắm chắc hơn việc đi báo thù!
Nghĩ đến báo thù, trong mắt Dịch Thủy Hàn liền tràn đầy cừu hận.
Tần Đình!
Huyền Thiên Thánh Tử Tần Đình!
Cái tên này hắn mãi mãi cũng không thể quên được!
Trong lòng Dịch Thủy Hàn vẫn luôn cất giấu một bí mật, đó chính là hắn thật ra là một người trùng sinh!
Hắn đã từng sống một kiếp, bây giờ xuyên việt về đời thứ hai!
Ở kiếp trước, hắn là một người có thiên tư tuyệt thế, từ một đệ tử của một tiểu gia tộc, hắn leo lên đến trên đỉnh của Đông Hoang, là người trẻ tuổi nhất từ
trước tới nay ở Đông Hoang đạt được cảnh giới Hư Thần.
Mà từ khi Thanh Vân Đạo Tôn tọa hóa, Đông Hoang lại xuất hiện một vị tán tu cảnh giới Hư Thần thứ hai.
Lúc kia, danh tiếng của hắn vô lượng, là nhân vật nổi tiếng chói mắt khắp Đông Hoang.
Trở thành thượng khách của tất cả các đại thánh địa, được vinh dự sau này nhất định có thể bước vào cảnh giới Hóa Thần trong truyền thuyết.
Hết thảy đều tốt đẹp như vậy, thuận lợi như vậy.
Nhưng có một người xuất hiện khiến mọi thứ của hắn thay đổi.
Huyền Thiên Thánh Tử, Tần Đình!
Có một lần Huyền Thiên Thánh Tử Tần Đình bởi vì tâm tình không tốt, tiện tay muốn diệt đi một môn phái nhỏ.
Vừa vặn hắn đi ngang qua, rút đao bất bình, mặc dù đã bảo vệ được môn phái nhỏ
kia, nhưng lại kết nên cừu oán với Tần Đình.
Tần Đình cũng là nhân vật thiên tài, thân phụ thần thể, còn Dịch Thủy Hàn trước đó hoành không xuất thế, là đệ nhất thế hệ trẻ tuổi của Đông Hoang, danh tiếng vô lượng.
Chỉ là sau khi Dịch Thủy Hàn hoành không xuất thế, tỏa sáng chói mắt làm Tần Đình bị lép vế, cho nên Tần Đình liền ôm hận trong lòng.
Lại thêm chuyện này, Tần Đình càng xem hắn là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, muốn trừ bỏ hắn.
Có điều hắn xưa nay tâm tư kín đáo, trong lồng ngực ngàn câu vạn khe, tranh đấu với Tần Đình vài lần không những toàn thân trở ra, ngược lại còn khiến Tần Đình chịu thiệt thòi lớn.
Nhưng mà cuối cùng Tần Đình vẫn tìm được nhược điểm của hắn.
Bách Tử Tình.
Nữ nhân cả đời này hắn yêu nhất, cũng là người mà hắn cảm thấy áy náy nhất.
Vì tu hành, hắn đã không để mắt đến nàng, làm tổn thương nàng.
Kiếp trước, Tần Đình bắt Bách Tử Tình, lấy Bách Tử Tình làm vật thế chấp, buộc hắn hiện thân, đến một chỗ bí cảnh cùng hắn quyết chiến.
Hắn đã đáp ứng, thế nhưng không nghĩ tới khi vừa tới chỗ kia liền bị cường giả
Huyền Thiên Tông mai phục sẵn ở đấy vây công.
Trận chiến đó, thảm liệt vô cùng, hắn không biết mình đã đánh chết bao nhiêu cường giả Huyền Thiên Tông, tự thân cũng bị thương nặng.
Sau đó bị Tần Đình ẩn nấp bên trong hư không đánh lén, bản thân bị trọng thương.
Trước khi chết, Tần Đình mỉm cười nói cho hắn biết, kỳ thật Bách Tử Tình cũng sớm đã chết rồi.
Vì không nguyện ý bị hắn khống chế, sau khi Bách Tử Tình bị Tần Đình bắt, không lâu sau đó liền tự vẫn.
Chẳng qua là Tần Đình phong tỏa tin tức này mà thôi!
Nghe được tin này, hắn triệt để điên cuồng, thế nhưng lúc ấy bản thân hắn còn đang bị trọng thương, thực lực không còn bao nhiêu, sao có thể là đối thủ của Tần Đình.
Cuối cùng chỉ có thể ôm hận mà chết!
Cũng may ông trời mở mắt!
Lại khiến hắn trùng sinh trở về!
Trong lòng Dịch Thủy Hàn thề sẽ không để bi kịch kiếp trước tái diễn thêm một lần nữa !
Tần Đình, ngươi hãy chờ đó!