Chương 164: Tâm hữu mãnh hổ, tế khứu sắc vi*
(*: Trong một bài thơ kinh điển của nhà thơ người Anh Siegfried Sassoon có câu:
“In me, the tiger sniffs the rose” được thi nhân Dư Quang Trung (Trung Quốc) phiên dịch thành “Tâm hữu mãnh hổ, tế khứu sắc vi“; tức là ngay cả hổ dữ cũng có hoa tường vi trong lòng nó, cũng có khi tinh tế ngửi tường vi; những tham vọng lớn lao cũng sẽ bị chinh phục bởi sự dịu dàng, xinh đẹp để cùng nhau an ổn hạnh phúc. Ý chỉ sự cứng rắn và mềm mại của con người. ) Dịch Thủy Hàn nhìn hai tay của mình, nhịn không được cười lên ha hả.
Trời xanh có mắt giúp hắn trùng sinh trở lại hiện tại!
Có thể giúp hắn đền bù tiếc nuối kiếp trước, nghĩ đến Bách Tử Tình, trong mắt Dịch Thủy Hàn liền tràn đầy ôn nhu.
Bách Tử Tình, một đời này, ta sẽ không cô phụ nàng.
Sau đó hắn nghĩ tới Tần Đình, trong mắt Dịch Thủy Hàn lập tức hiện ra một tia lãnh sắc.
Kẻ thù lớn nhất của hắn, một tên tiểu nhân gian trá!
Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, thương thiên đã để cho ta trùng sinh, không phải là vì muốn ta báo thù sao?
Ta sao có thể cô phụ thiên ân đây!
Động phủ này chính là động phủ của Thanh Vân Đạo Tôn. Kiếp trước, sau khi hắn tu thành Thần Cung, trong lúc ngao du Đông Hoang, vô tình phát hiện được.
Dựa vào những bảo vật mà Thanh Vân Đạo Tôn lưu lại, hắn thành công bước vào cảnh giới Hư Thần.
Trở thành một trong hai mươi vị Hư Thần đại năng trẻ tuổi nhất Đông Hoang, cũng là đệ nhị tán tu Hư Thần.
Bây giờ, sau khi sống lại, chuyện đầu tiên hắn muốn làm chính là tìm được động phủ của Thanh Vân Đạo Tôn.
Ở kiếp trước, bởi vì hắn tu tập công pháp thần thông cũng có tỳ vết, mặc dù về
sau phát hiện nơi này, nhưng cũng bởi vì công pháp thần thông trên cơ bản đã được định hình, dù cho tu luyện thần thông của Thanh Vân Đạo Tôn cũng không làm nên chuyện gì.
Hiện tại, hắn đã có được tất cả di sản tài nguyên của một vị Hư Thần đại năng, con đường tu hành sau này là một mảnh đường bằng phẳng.
Trong mắt Dịch Thủy Hàn hiện ra một tia lãnh ý.
Tần Đình, ta muốn triệt để nghiền ép ngươi!
Dịch Thủy Hàn đối với việc báo thù vô cùng có lòng tin, từ lúc hắn trùng sinh trở về vẫn chưa phát sinh chuyện gì.
Hiện tại Tần Đình cũng không biết rõ người này là ai, Tần Đình ở ngoài sáng, hắn ở trong tối.
Dịch Thủy Hàn thấp giọng cười nói: "Ta sẽ không ra mặt nếu không nắm chắc thời điểm có thể triệt để giết chết ngươi, ta sẽ che giấu cho đến lúc đó."
"Ta sẽ chờ đến ngày đó. . ."
. . .
Hai tháng sau, Đông Hoang, Huyền Thiên Tông, Thái Hư Phong.
Tần Đình chậm rãi mở hai mắt ra, trong mắt hắn hơi có chút sợ hãi cùng thán phục.
Để tu tập dung hợp Vạn Cổ Đế Quyết, hắn đã dùng gần hai tháng!
Phải biết rằng, lúc dung hợp Thái Huyền Hóa Hỏa Kinh, hắn chỉ bỏ ra thời gian một tháng.
Mà Thái Huyền Hóa Hỏa Kinh cũng là một bộ kinh điển có thể sánh vai với Thái Huyền Kinh.
Điều đó chứng minh Vạn Cổ Đế Quyết cũng xác thực bất phàm, cực kì huyền diệu.
Tu tập Vạn Cổ Đế Quyết, bộ công pháp kia có thể tu ra Thần Đế hóa thân !
Tu luyện tới cực hạn, có thể diễn hóa xuất tám đạo Thần Đế hóa thân!
Mỗi một đạo Thần Đế hóa thân đều có thể sánh vai với thực lực của bản tôn, trong
chiến đấu có thể triệu hoán Thần Đế hóa thân, hấp thụ pháp lực ẩn chứa bên trong Thần Đế hóa thân, cực kỳ lợi hại.
Bất quá bây giờ Tần Đình chỉ sợ khi tu tập bộ Vạn Cổ Đế Quyết thành công, chỉ
diễn hóa được một đạo Thần Đế hóa thân.
Trên bệ thần trong cơ thể Tần Đình, trong Thần Đài ôn dưỡng một đạo Thần Đế hóa thân, người mặc đế bào, có hoa cái đi theo, tinh quang thất bảo xán lạn. Lên trên triệt chư thiên, xuống dưới chiếu vạn nước!
Vô số đạo văn pháp lực tan vào Thần Đế hóa thân, thậm chí Tần Đình còn có thể
cảm giác được, khi mình vận dụng đạo Thần Đế hóa thân này, đến cả cường giả cảnh giới Thần Cung trung kỳ cũng không chịu được một chiêu!
Tần Đình cảm thấy hài lòng, Vạn Cổ Đế Quyết này quả thật bất phàm!
Tần Đình đứng dậy, đi ra đại điện, thị nữ bên ngoài nhìn thấy Tần Đình xuất quan, nhao nhao thi lễ nói: "Cung nghênh công tử xuất quan."
Tần Đình khẽ gật đầu, lúc này, một đạo thân ảnh màu trắng bổ nhào vào trong lòng Tần Đình, ôm chặt lấy hắn.
Không cần nhìn, Tần Đình cũng biết rõ chính là tiểu nha đầu Bạch Linh.
Quả nhiên, Bạch Linh bĩu môi nói: "Công tử, tại sao ngươi lúc nào cũng bế quan vậy?"
Tần Đình cười ha ha, nhéo nhéo khuôn mặt Bạch Linh, không nói gì.
Có ít người, hâm mộ thân thế của Tần Đình, hâm mộ thiên phú của hắn, mà chỉ cho rằng Tần Đình chẳng qua là có vận khí tốt mà thôi.
Có thiên phú tốt, có phụ thân tốt.
Nhưng bọn họ không hề nhìn thấy lúc Tần Đình bế quan tu hành, tu hành một chuyện, như đi ngược dòng nước, không tiến tất thối.
Không ai có thể tùy tiện thành công.
Bạch Linh chu môi nói: "Công tử, ta không quan tâm, ngươi phải chơi với ta."
Tuy rằng bản thể của nàng là một Thần thú Chân Long, nhưng tâm tính vẫn như cũ
là của một hài đồng.
Tần Đình cười ha ha nói: "Được được."
Sau đó hắn lại tiếp tục cùng Bạch Linh chơi trò chơi nhà chòi ở Thái Hư Phong.
Hắn không kiềm chế thân phận của mình mà không chơi loại trò chơi ngây thơ này, dù sao khi thường nhân đến đối đãi, nhìn thấy hắn cùng tiểu hài tử chơi đùa, thật sự là quá mất mặt.
Nhưng Tần Đình lại cảm thấy cùng Bạch Linh vui đùa ầm ĩ, rất có vài phần ý tứ.
Bây giờ mỗi tiếng cười của Tần Đình đều xuất phát từ bản tâm, không bị ngoại giới quấy nhiễu.
Lúc này, Tô Chỉ Đồng vừa mới xuất quan cũng nhìn thấy một màn đó, trông thấy Tần Đình giơ tay nhấc chân, phảng phất có một loại thanh tao nói không nên lời, phù hợp đạo luật, hợp tự nhiên, mang đến cho người ta một loại cảm giác huyền diệu dị thường.
Đạo tâm mượt mà, tâm cảnh viên mãn!
Mặc dù Tần Đình và Bạch Linh chơi đùa, mảy may nhìn không ra uy chấn của Huyền Thiên Thánh Tử.
Nhưng nàng không hề cảm thấy có chút buồn cười, ngược lại, nàng còn cảm nhận được một tia rung động.
Nàng nghĩ đến một câu.
Tâm hữu mãnh hổ, tế khứu sắc vi.
Tạm dịch: "Lòng có mãnh hổ ngửi tường vi"