Chương 171: Nguy cơ tứ phía
Vừa tiến vào đại điện trung ương đã gặp phải công kích đáng sợ như thế, chứng tở
lăng mộ này cực kì nguy hiểm!
Không ít đệ tử tiểu môn phái và tán tu may mắn còn sống sót đều đánh trống lui
quân, nếu tiếp tục tìm kiếm, không chừng thật sự sẽ không ra được nữa.
Trong lúc nhất thời, không ít đệ tử tiểu môn phái và tán tu đều rời khỏi lăng mộ, từ bỏ hành trình.
Dù sao, còn sống mới là quan trọng nhất.
Có nhiều pháp bảo thần binh hơn nữa, nếu mất mạng thì cũng không có phúc mà sử
dụng.
Nhưng vẫn còn một vài tán tu mang ánh mắt kiên định, dứt khoát đi sâu vào trong lăng mộ.
Trong đó có một vị lão giả khiến người khác chú ý nhất, khí thế thâm sâu như
biển, rõ ràng là một vị tán tu Thần Đài Cảnh!
Nhưng toàn thân lão lại tràn đầy vẻ già nua hôi bại, hiển nhiên là đại nạn sắp tới!
Hắn đã sống hơn hai nghìn năm, thọ nguyên sắp hao hết, không sống được bao lâu nữa.
Ánh mắt lão lộ ra vẻ điên cuồng: Lần này, nhất định phải tìm được cơ duyên tu thành Thần Cung trong lăng mộ này, chỉ có tu thành Thần Cung, ta mới có khả năng duyên thọ, sống thêm mấy ngàn năm nữa.
Lần này, ta đã ở trong tình thế bắt buộc, ai cản ta đều phải chết!
Mà cường giả các đại thế lực Phiêu Tuyết Tông, Thiên Nguyên Môn, Nam Tề Quốc cũng đều bay về phía sâu trong lăng mộ.
Mà Dịch Thủy Hàn cũng đi theo sau đám người, bay sâu vào trong lăng mộ.
Tần Đình nhìn bóng lưng Dịch Thủy Hàn, thấp giọng nói: "Đi."
Sau đó từ xa theo sau Dịch Thủy Hàn, mà Nhiếp U trầm mặc ít nói cũng vội vàng đuổi theo.
Đám người phi tốc hướng về phía trước, không lâu sau đột nhiên cảm thấy khí lạnh truyền đến, ngẩng đầu nhìn lên.
Nhìn thấy một cánh cửa đại điện rộng đến trăm dặm đang mở rộng, bên trong đen kịt, ma khí nổ tung trong đó, bốc lên cuồn cuộn, rất kinh người.
Muốn vào sâu trong lăng mộ tìm kiếm, bắt buộc phải đi qua cửa điện này!
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người dừng bước, nhìn qua cánh cửa này đã biết là có nguy hiểm, cho nên không ai dẫn đầu vào trong đó dò xét, trong lúc nhất thời, tràng diện có vẻ hơi tĩnh lặng.
Hừ, một đạo hừ lạnh vang lên, một thân ảnh phóng tới cửa điện, trên thân tản ra lôi đình chi lực, cơ bắp gồ cao, tràn đầy lực lượng cuồng bạo.
Rõ ràng là một vị cường giả cảnh giới thần thông đỉnh phong!
Bỗng nhiên, ma khí toát ra cuồn cuộn từ cửa điện hoặc là hóa thành mặt quỷ, hoặc là hóa thành đủ loại dị thú, gào thét lao nhanh, càn quét hết thảy.
Trong ma khí còn truyền đến đủ loại ma âm, kể ra hỉ nộ ai sợ ái ác dục, vang lên trong lòng mọi người làm nhiễu loạn tâm trí.
Vị cường giả cảnh giới thần thông đỉnh phong kia gầm thét một tiếng, quanh thân hiện đầy lôi đình chi lực, không khí chung quanh cũng rung động, rồi hắn tế ra một tòa Lôi Vực!
Mà lôi đình là vật khắc chế ma khí trời sinh, vị cường giả này tu hành tâm pháp lôi hệ, chẳng trách lại dám xông vào Ma Môn này!
Nhưng làm người ta sợ hãi chính là, trong nháy mắt khi những ma khí này đi qua Lôi Vực, vị cường giả thần thông đỉnh phong kai chỉ kịp hét thảm một tiếng, rồi bị ma khí ăn mòn, tất cả da thịt đều tan rã, từng khối cơ bắp tróc khỏi xương cốt rơi ra.
Trong nháy mắt, người này bị ăn mòn chỉ còn lại một bộ xương cốt, bị gió thổi qua, đổ sụp xuống đất.
"Ma khí này thật nguy hiểm!"
Đám người đều run lên trong lòng, người kia là cảnh giới thần thông đỉnh phong, ở đây cũng được tính là cao thủ hàng đầu, thế mà dễ dàng bị ma khí luyện chết như vậy.
Có thể thấy không thể coi thường uy lực của cỗ ma khí này!
Hồi lâu sau, vị lão giả Thần Đài thọ nguyên sắp hết mang vẻ mặt nghiêm túc, tế
ra một quả bảo châu, bảo châu tuôn ra hào quang bảy màu, bao phủ lão giả ở bên trong, phá vỡ tầng tầng ma khí rồi xông vào trong cửa điện.
Có vị lão giả Thần Đài Cảnh bắt đầu, những người còn lại cũng đều ra tay.
Phiêu Tuyết Tông tế ra một con Phượng Hoàng lạnh băng, bảo hộ đám người Phiêu Tuyết Tông phía dưới cánh chim, đạp không mà đi, xông vào trong cửa điện.
Nam Tề Quốc vẫn tế ra đại trận phòng ngự, hư ảnh Cổ Chung mơ hồ tản ra quang mang kim sắc dâng lên, che chở cường giả Nam Tề Quốc ở bên trong.
Mặc dù ma khí không ngừng tan rã hư ảnh Cổ Chung, nhưng trước khi hư ảnh Cổ
Chung tiêu tán, đám người Nam Tề Quốc cũng đã vọt qua cửa điện.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều thi triển thủ đoạn, nhao nhao phóng đến cửa điện.
Mặc dù có không ít người thành công tiến vào trong cánh cửa, nhưng có càng nhiều người hơn chỉ kíp kêu thảm một tiếng rồi hóa thành xương trắng.
Chỉ chốc lát, cửa đại điện la liệt xương cốt của vô số cường giả, cực kì đáng sợ, như là âm phủ.
Vẻ mặt Dịch Thủy Hàn nghiêm túc, treo một cái pháp bảo tiểu đỉnh, thần thông oanh tạc, phá vỡ ma khí trùng điệp xông vào trong cánh cửa.
Trong lòng Tần Đình khẽ nhúc nhích, bước vào bên trong ma khí, một cỗ ma khí lao đến hóa thành một yêu thú ma khí đánh về phía Tần Đình.
Cỗ ma khí này còn chưa chưa đến gần, đã tan rã tựa như băng tuyết, hóa thành một tia ma văn tiêu tán trên không trung.
Những nơi Tần Đình đi qua, Ma Hải thuần phục, như giẫm trên đất bằng, căn bản không có chút nguy hiểm nào, thậm chí hơn mười mẫu không trung xung quanh cũng như vậy!
Cảnh tượng này vô cùng chấn động, tất cả những tán tu, cường giả bên ngoài cửa điện chưa rời đi đều ngây người. . .