Chương 170: Muốn chết
Sau trận hạo kiếp này, tu sĩ trong lăng mộ tổn thất nặng nề.
Những đại thế lực như Phiêu Tuyết Tông và Nam Tề Quốc tế ra đại trận phòng ngự, khó khăn lắm mới chống cự lại cỗ dây leo kịch độc đáng sợ kia.
Mà những môn phái nhỏ khác cùng tán tu, cơ hồ trong nháy mắt đều bị đánh tan, mười chỉ còn một!
Trong lúc nhất thời, toàn bộ lăng mộ tràn đầy âm thanh kêu rên.
"Đồ nhi!" Một vị lão giả khuôn mặt tràn đầy nước mắt, hắn chính là một tán tu Thần Thông, mang theo đồ nhi của mình đến đây lịch luyện, lúc đầu dự định chỉ
đến xem qua rồi sẽ dừng lại, nghĩ rằng không thâm nhập vào toà lăng mộ này thì sẽ không có nguy hiểm gì!
Thế nhưng ai mà có thể nghĩ tới, vừa mới tiến vào đại điện trung ương, liền gặp phải loại công kích đáng sợ như này!
Mặc dù hắn khó khăn lắm mới tránh khỏi, nhưng đồ nhi của hắn chỉ là cảnh giới Nguyên Đan làm thế nào có thể trốn thoát được!
Trong nháy mắt liền biến thành xương khô!
. . .
Mà ở một chỗ cách Tần Đình không xa, một nữ tử xinh đẹp ngơ ngác nhìn bộ thi cốt trước mắt, mất hồn tang phách.
Nàng tên là Trương Ly Ly, chính là một đệ tử của một môn phái nhỏ tên là Thiên Hạc Cốc, lần này lăng mộ xuất thế, nàng cùng với sư huynh Tuần Tranh cùng nhau đến đây lịch luyện.
Nàng và Tuần Tranh tình đầu ý hợp, ái mộ lẫn nhau, hứa hẹn rằng sau lần đi đến lăng mộ sẽ trở lại tông môn, bẩm báo sư phụ, kết làm đạo lữ.
Thế nhưng không nghĩ tới vừa mới tiến vào đại điện trung ương liền gặp loại công kích đáng sợ như vậy!
Một đại mãng thải sắc dài mấy chục dặm há mồm muốn nuốt chửng bọn họ.
Nàng chỉ là cảnh giới Thần Luân, căn bản ngăn cản không nổi, tức thì bị dọa đến hoang mang lo sợ, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Trong thời khắc nguy cấp, sư huynh của nàng Tuần Tranh đã che chắn trước mặt nàng, cản lại con đại mãng thải sắc kia.
Nhưng tự thân cũng bị nuốt vào, hóa thành một bộ bạch cốt!
Trương Ly Ly mất hồn tang phách nhìn thi cốt của Tuần Tranh, thật lâu sau, liền phát ra một tiếng gào thét ai oán cực kì thê thảm.
"Sư huynh!"
Thật sự khiến người nghe rơi lệ!
Nhưng lập tức, Trương Ly Ly oán độc nhìn về phía Tần Đình!
Nàng nhớ kỹ nam tử áo trắng này, tiện tay là có thể giết được con mãng xà, thực lực thâm bất khả trắc.
Thế nhưng lúc nàng và sư huynh bị công kích, lại khoanh tay đứng nhìn, không hề
xuất thủ tương trợ!
Nếu nam tử áo trắng này xuất thủ tương trợ, sư huynh của nàng làm sao có thể
chết chứ!
Trong lúc nhất thời, trong lòng Trương Ly Ly đối với việc sư huynh phải chết thống khổ, đối diện với tràng hạo kiếp vừa rồi không có sức chống trả, liền hóa thành oán độc, chuyển dời trên thân Tần Đình.
Trương Ly Ly tiếng như cú vọ, khuôn mặt vặn vẹo như lệ quỷ địa ngục, chỉ vào Tần Đình, hét lên: "Vì sao ngươi không xuất thủ tương trợ?
Tần Đình nghe xong, nhìn về phía Trương Ly Ly, nhíu mày, nữ tử này đầu óc có vấn đề gì à?
Trương Ly Ly oán hận nói: "Ngươi rõ ràng có thực lực cứu được bọn ta, lại chỉ
khoanh tay đứng nhìn! Hại bọn ta nhiều người như vậy đều chết thảm, chỉ tại ngươi tâm địa sắt đá! Mới khiến mọi người chết thảm như vậy!"
Nghe được lời này, các tu sĩ chung quanh bị mất đi đồng bạn cũng đồng loạt phẫn nộ nhìn về phía Tần Đình.
Bọn họ cũng vừa mới trải qua tràng hạo kiếp kia rồi mất đi đồng bạn, nghe được Trương Ly Ly nói, đều chuyển hết nỗi thương tâm thống khổ lên người Tần Đình!
Nếu hắn xuất thủ tương trợ, sư huynh và chúng đệ bọn họ làm sao có thể chết được?
Đều tại hắn tâm địa sắt đá!
Tần Đình mặt không biểu tình, gật đầu, thản nhiên nói: "Nếu vậy ta sẽ đưa các ngươi đi gặp bọn họ."
Không đợi Trương Ly Ly có phản ứng gì, Tần Đình giơ một ngón tay, bịch một tiếng, đầu Trương Ly Ly đột nhiên vỡ nát, biến thành một cỗ thi thể không đầu ngã trên mặt đất.
Không chỉ có như thế, những kẻ vừa mới trợn mắt với Tần Đình, cũng đều cảm thấy đầu mình bị thần thức công kích, trực tiếp đem đại não bọn họ chấn thành hồ dán, óc sôi trào, sọ não nổ tung!
Trong thấy cảnh này, những người chung quanh câm như hến, ánh mắt tràn đầy kính sợ, tránh xa Tần Đình, chỉ sợ tai bay vạ gió!
Lúc này, bọn họ mới hiểu đây là nơi nào!
Nơi này không phải người nào cũng là đồng môn, cũng không phải nơi tràn ngập ấm áp gia tộc.
Nơi này là thế giới thực, là nơi vô cùng nguy hiểm!
Nếu ở tông môn hay gia tộc mà phạm sai lầm bọn họ còn có cơ hội đền bù, nhưng ở
ngoại giới, mỗi người đều chỉ có cơ hội phạm sai lầm một lần!
Mà đã phạm sai lầm thì phải tiếp nhận đại giới!
Một tu sĩ Thần Luân lại dám chỉ trích một vị cường giả thâm bất khả trắc?
Đây chính là muốn chết!
Trong lúc nhất thời, toàn bộ người trong lăng mộ đều nhìn Tần Đình bằng ánh mắt kính sợ.
Người này, thoạt nhìn thật giống Sát Thần. . .
Kỷ Tâm Nhàn cũng nhìn thấy màn này, nhưng lại mảy may không cảm thấy "Liễu huynh" bạo ngược chém giết, ngược lại còn cảm thấy "Liễu huynh" sát phạt quả
đoán, quả là một đại trượng phu, không có lòng dạ đàn bà!
Trong lòng lại thêm mấy phần hảo cảm.
Nữ nhân, một khi đối với nam nhân có hảo cảm, vô luận nam nhân đó làm cái gì.
Thì ở trong mắt nàng việc làm đó đều có nguyên nhân, trong lòng còn có thể vì hành động của hắn tìm ra một vạn lý do để mỹ hóa.
Quả là nữ nhân. . . .