Chương 192: Ta vì thiên hạ trừ kẻ gian này
Huyền Thiên Tông là đệ nhất thánh địa Đông Hoang, chỗ Linh Sơn bên trong tông môn cực kì rộng lớn, phương viên mười vạn dặm núi đá.
Một mảnh tường hòa yên tĩnh, trong núi sâu bốn phía có các loại linh thú ẩn hiện, khoan thai tự đắc, tất cả các tòa Linh Sơn thậm chí còn có linh khí hội tụ
thành mây, kéo dài không tiêu tan.
Bên trong các tòa Linh Sơn cũng có cao thủ tu vi thâm bất khả trắc đang tiềm tu, khí tức vô cùng kinh khủng rải xung quanh Huyền Thiên Tông.
Mà Huyền Thiên Tông tự nhiên cũng đề phòng sâm nghiêm, không ít cường giả thần thức đảo vòng quanh, tuần tra địa giới Huyền Thiên Tông.
Tuy nhiên bởi vì hôm nay là ngày đại hỉ của Huyền Thiên Thánh Tử, không ít cường giả Thần Đài, Thần Cung của Huyền Thiên Tông cũng đi trong Thái Hư Phong chúc mừng.
Cho nên đề phòng của Huyền Thiên Tông so với ngày xưa tương đối thư giãn hơn một chút.
Có điều, Huyền Thiên Tông chính là đệ nhất thánh địa Đông Hoang, sở hữu vô số
cường giả.
Làm gì có ai dám tự tiện xông vào Huyền Thiên Tông?
. . .
Mà ngay lúc này, một vị nam tử mặc trang phục màu xanh dần dần từ chân núi Linh
Sơn của Huyền Thiên Tông xuất hiện.
Chính là Dịch Thủy Hàn!
Khí tức quanh người hắn hoàn toàn bị hắn thu vào thể nội, cho nên đệ tử tuần tra của Huyền Thiên Tông căn bản không phát hiện được!
Dịch Thủy Hàn xa xa nhìn về phía đèn đuốc sáng trưng, tiếng người huyên náo ở
Thái Hư Phong.
Trong mắt hiện ra một tia hận ý.
Nhưng bây giờ, việc trọng yếu nhất chính là cứu Bách Tử Tình ra ngoài!
Đang lúc Dịch Thủy Hàn muốn biến mất thân hình, lặng lẽ chui vào Thái Hư Phong.
Thì thân hình hắn bỗng nhiên dừng lại, trong mắt Dịch Thủy Hàn lóe lên một tia lãnh sắc.
Hắn chậm rãi xoay người sang chỗ khác, nhìn vào bên trong một nơi hắc ám.
Dịch Thủy Hàn mặt trầm như nước, lạnh lùng nói: "Ra đi." ."
A ----
Một tiếng cười khe khẽ vang lên, thân ảnh Tần Đình chậm rãi từ bên trong nơi đó đi ra, mặt mỉm cười nhìn Dịch Thủy Hàn.
Hắn vỗ tay cười nói: "Dịch huynh quả nhiên tới rồi."
Dịch Thủy Hàn mặt không biểu tình, thản nhiên nói: "Hóa ra đây là cái bẫy mà ngươi thiết kế."
Tần Đình mỉm cười, nói khẽ: "Coi như ta không thiết kế cái bẫy này, chẳng lẽ
Dịch huynh sẽ không tới sao?"
Dịch Thủy Hàn im lặng.
Bách Tử Tình bị Tần Đình bắt vào Thái Hư Phong, vô luận Tần Đình bày ra cái bẫy này.
Hắn đều sẽ tới cứu Bách Tử Tình.
Đây là dương mưu, rõ ràng biết rõ Tần Đình sẽ ôm cây đợi thỏ, nhưng Dịch Thủy Hàn cũng không thể không đến!
Tần Đình nhìn Dịch Thủy Hàn, trong mắt lóe lên vẻ khó nói lên lời.
Người trùng sinh này tâm tư đích thật kín đáo, mưu kế thâm trầm.
Thế nhưng cũng phải nói rằng từ khi hắn xuất đạo đến nay, cuối cùng đã gặp được đối thủ khó chơi nhất.
Tần Đình có chút trầm mặc, bỗng nhiên mặt giãn ra cười nói: "Dịch huynh không bằng bồi ta một chút đi."
Dịch Thủy Hàn gật đầu, hai người một trước một sau đi ra khỏi Huyền Thiên Tông.
Không biết qua bao lâu, hai người liền đi tới một sơn cốc ít người lui tới.
"Trong đám thế hệ tuổi trẻ của Đông Hoang, ngoại trừ Nguyên Thủy Thánh Tử có thể
đánh với ta một trận, những người còn lại đều là kẻ tầm thường, thế nhưng trong lòng Nguyên Thủy Thánh Tử có quá nhiều lo lắng, cho nên cũng bại trong tay ta."
Tần Đình đứng chắp tay, có chút thở dài: "Thế nhưng sau khi gặp được Dịch huynh, ta mới biết rõ, hóa ra ở Đông Hoang còn có một người trẻ tuổi có thể chống lại ta. Tính ra trời cao đối đãi với ta không tệ, không để ta cứ vậy mà sống một đời tịch mịch."
Dịch Thủy Hàn trầm mặc không nói, mặc dù Tần Đình là đại địch cả hai đời của hắn, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, người này rất ưu tú, vô luận là thiên phú tâm cơ, thật sự là hiếm thấy.
Tần Đình thở dài, chân thành nói: "Dịch huynh có đại tài, ta không đành lòng giết chết ngươi, nếu Dịch huynh chịu đối diện với tâm ma hứa rằng cả đời này sẽ
trung thành với ta, sau đó dâng mệnh bài lên, ta có thể tha cho ngươi một mạng."
Sau khi trải qua ngàn thế luân hồi, tâm cảnh viên mãn, lòng dạ Tần Đình cũng trở
nên cực kì rộng lớn.
Mặc dù Dịch Thủy Hàn là khí vận chi tử, nhưng Tần Đình tiếc nuối hắn có đại tài, không muốn cứ như vậy mà giết hắn, muốn thu hắn vào dưới trướng.
Dịch Thủy Hàn có vẻ nhàn nhạt, trầm giọng nói: "Thù diệt môn không đội trời chung, hảo ý của Huyền Thiên Thánh Tử, Dịch mỗ tâm lĩnh."
Nghe Dịch Thủy Hàn cự tuyệt, Tần Đình cũng không ngoài ý muốn, chỉ tiếc hận nói:
"Ngươi là kỳ tài, trên đời hiếm thấy, ở trong Đông Hoang cũng chỉ có một hai người như vậy, thật không muốn hiện tại liền tiễn ngươi lên đường."
Dịch Thủy Hàn cười nhạt một tiếng, lạnh lùng nói: "Tần Đình, ngươi tuy là Huyền Thiên Thánh Tử, danh xưng đệ nhất thế hệ tuổi trẻ đệ Đông Hoang, nhưng ngươi làm điều ngang ngược, vô số sinh linh vì ngươi mà chết, trong lòng ngươi không có một chút áy náy sao?"
Tần Đình nghe vậy, mỉm cười, thản nhiên nói: "Sâu kiến thôi mà, sao phải áy náy?"
Dịch Thủy Hàn nhìn Tần Đình chăm chú, bỗng nhiên trầm giọng hỏi: "Phương Thân Đồ
Phương tiền bối, là ngươi xuống tay ư?"
Ngày đó Phương Thân Đồ cho hắn một cái ngọc phù, nhưng thời gian trước Dịch Thủy Hàn chợt phát hiện ngọc phù vỡ vụn, rõ ràng là chủ nhân ngọc phù đã thân tử đạo tiêu.
Tần Đình mỉm cười nói: "Đúng vậy, là ta, Phương Thân Đồ thiên tư bất phàm, ta cũng không muốn Dịch huynh có thêm cường giả Thần Cung giúp đỡ."
Trong mắt Dịch Thủy Hàn tinh quang bạo khởi, lạnh lùng nhìn Tần Đình.
Hắn quát lên: "Tần Đình! Ngươi làm điều ngang ngược! Tâm địa độc ác, thiếu tình, thiếu nghĩa! Đông Hoang bị ngươi phá hủy như vậy, ta sẽ thay thiên hạ diệt trừ
ngươi!"