Chương 197: Chân tướng phơi bày
Khi ánh mặt trời chiếu lên mặt Dịch Thủy Hàn, hắn mới tỉnh lại.
Nhìn thịt rượu trên bàn đã sớm lạnh, mới nhớ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Ngày hôm qua. . .
Ngày hôm qua Tử Tình làm một bàn thịt rượu, cùng hắn nâng cốc ngôn hoan.
Nhưng hắn uống nhiều quá. . .
Tử Tình hỏi hắn có phải gặp được kỳ ngộ gì không, hắn đã nói hết cho nàng.
Toàn bộ tin tức về bí cảnh Thượng Cổ mà hắn biết.
Nghĩ đến cái này, Dịch Thủy Hàn liền cười khổ lắc đầu, mình bây giờ đã là tu sĩ
Thần Đài, thế mà lại uống say?
Bỗng nhiên, Dịch Thủy Hàn cảm thấy có chút gì đó không đúng!
Hắn bây giờ đã là tu sĩ Thần Đài, ngày hôm qua lại không tận lực buông lỏng tâm thần.
Làm sao lại say được! ?
Tu sĩ Thần Đài nếu không phải tận lực buông lỏng tâm thần, dù uống một vạn vò rượu, cũng sẽ không say được!
Mà bây giờ suy nghĩ một chút, ngày hôm qua đầu não choáng choáng nặng nề, không giống như trạng thái say rượu. . .
Dịch Thủy Hàn chưa kịp nghĩ lại thì hắn bỗng nhiên chấn động, cảm giác được một đạo khí tức quen thuộc mà vô cùng kinh khủng!
Dịch Thủy Hàn tranh thủ thời gian đứng dậy, đi ra đại đường, nhìn ra ngoài cửa.
Ở bên ngoài nhà gỗ, có một vị nam tử áo trắng đang đứng chắp tay, hơi hơi xoay người, ánh mắt thú vị nhìn cá vàng trong hồ nước.
Chính là Tần Đình!
Dịch Thủy Hàn nhìn thấy Tần Đình, sắc mặt có chút kinh hãi.
Tần Đình làm thế nào tìm tới nơi này! ?
Sao có thể!
Tần Đình quay người, mỉm cười nhìn Dịch Thủy Hàn, nói: "Dịch huynh tỉnh rồi?"
Nhìn sắc mặt Dịch Thủy Hàn cực kỳ khó coi, Tần Đình phảng phất giống như chưa phát giác, chỉ là đánh giá chung quanh tòa nhà gỗ này.
Hắn vỗ tay khen: "Dịch huynh thật là có nhã hứng, nơi đây thanh nhã không ham danh lợi, quả là một nơi ẩn cư tốt."
Dịch Thủy Hàn mặt trầm như nước, trầm giọng nói: "Ngươi làm cách nào tìm được?
Ta đã điều tra Tử Tình, nàng cũng không bị ngươi gieo xuống ấn ký."
Lúc ấy hắn đem Bách Tử Tình từ Thái Hư Phong cứu ra, liền kiểm tra Bách Tử Tình có bị gieo xuống ấn ký hay không.
Nhưng cũng không kiểm tra ra.
Cho nên hiện giờ Dịch Thủy Hàn cực kì nghi hoặc và chấn kinh, không hiểu vì sao Tần Đình tìm được tới nơi này.
Tần Đình mỉm cười nói: "Đương nhiên là Tử Tình nói cho ta biết."
Dịch Thủy Hàn lạnh lùng quát: "Im ngay, ngươi có tư cách gì gọi Tử Tình!"
Trong lòng hắn vừa tức vừa hận, Tần Đình lại dám gọi Tử Tình thân thiết như vậy!
Bỗng nhiên hắn nghĩ đến, Tử Tình đâu rồi?
Lòng hắn run lên, chẳng lẽ Tử Tình đã bị Tần Đình. . .
Lúc này, Bách Tử Tình từ trong nhà gỗ đi ra, nhìn hai người Dịch Thủy Hàn và Tần Đình.
Dịch Thủy Hàn nhìn thấy Bách Tử Tình, thở một hơi nhẹ nhõm, vội vàng nói: "Tử
Tình, mau đến đằng sau ta!"
Trong lòng hắn hạ quyết tâm, nhất định phải bảo vệ tốt Tử Tình, coi như phải hi sinh cái mạng này cũng phải giúp Tử Tình an toàn đào tẩu!
Thế nhưng một màn khiến hắn chấn động xuất hiện.
Bách Tử Tình đi qua hắn, lại không dừng lại, mà đi thẳng đến bên người Tần Đình.
Sau đó nàng hướng về Tần Đình thi lễ, cung kính nói: "Chủ nhân."
Dịch Thủy Hàn không thể tin nhìn một màn này, da mặt run rẩy, trong miệng si ngốc phát ra vài câu vô nghĩa, không rõ lời.
Hắn như gặp phải trọng chùy, chập chững lui về phía sau mấy bước, lòng đau như
cắt!
Hắn làm cách nào cũng không nghĩ đến tình huống này, nữ tử mà hắn yêu mến nhất, vậy mà lại gọi cừu địch của hắn là chủ nhân.
Dịch Thủy Hàn nhìn thấy Bách Tử Tình đứng bên cạnh Tần Đình, điên cuồng chỉ vào Tần Đình hô:
"Ngươi đã làm gì Tử Tình!"
Hắn cực kỳ thấu hiểu Bách Tử Tình, nàng tuyệt đối không phải loại nữ nhân ham vinh hoa phú quý, cũng tuyệt đối không phải người tham sống sợ chết.
Tuyệt đối không phải bởi vì quyền thế mà cam nguyện nhận Tần Đình làm chủ.
Khẳng định là Tần Đình đã làm gì với nàng!
Tần Đình cũng không giấu diếm, chắp tay mỉm cười, thản nhiên nói: "Ta chỉ dùng phệ tâm cổ mà thôi."
Dịch Thủy Hàn mở to hai mắt, nhìn chòng chọc vào Tần Đình, lộ vẻ điên cuồng.
Hắn đã nghe nói đến phệ tâm cổ, nghe đồn có thể khống chế tâm trí con người, nhưng bởi vì quá tà ác nên đã thất truyền từ thời Thượng Cổ.
Không nghĩ tới Tần Đình lại đem phệ tâm cổ dùng trên người Tử Tình!
Dịch Thủy Hàn điên cuồng, gầm thét: "Tần Đình, ngươi cũng là cường giả tiếng tăm lừng lẫy, vậy mà lại làm ra thủ đoạn bỉ ổi này với một nữ tử!"
Tần Đình thở dài nói: "Nếu không phải vì Dịch huynh có tin tức của bí cảnh Thượng Cổ, ta cũng sẽ không thực hiện hạ sách này."
Dứt lời, hắn còn khẽ lắc đầu, có vẻ cực kì tiếc hận.
Phảng phất giống như đổ lỗi bởi vì Dịch Thủy Hàn không thần phục hắn, không nói ra những thứ liên quan đến bí cảnh thượng cổ, mới dẫn đến bi kịch này cho Bách Tử Tình.
Dịch Thủy Hàn lại nhìn về phía Bách Tử Tình, run giọng nói: "Tử Tình. . . Hắn là kẻ thù giết cha nàng đó!"
Bách Tử Tình lạnh lùng nhìn Dịch Thủy Hàn, giống như nhìn một người xa lạ.
Lập tức lại quay qua nhìn về phía Tần Đình, trong mắt tràn đầy thần phục cùng mê say, tựa như muốn hiến dâng tất cả mọi thứ của mình cho nam nhân này.
Dịch Thủy Hàn trông thấy cảnh này, triệt để tuyệt vọng.
Sắc mặt hắn trắng bệch, lòng đau như cắt, tức giận tột cùng, tựa như không còn hô hấp!
"Tần Đình!"
Dịch Thủy Hàn gào thét, sắc mặt vặn vẹo, nhìn chòng chọc vào Tần Đình, trong mắt tràn đầy sát ý điên cuồng!
Người này không chỉ là kẻ thù hai kiếp của hắn!
Không chỉ hủy đi Nam Vô Tông có ơn dưỡng dục với hắn, giết chết thúc phụ mà hắn kính trọng nhất.
Còn luyện nữ nhân mà hắn yêu mến nhất thành nữ nô!
Thù này hận này, không đội trời chung!