Chương 210: Quà tặng của Tần Đế
Đông Hoang, Thái Hư Động Thiên.
Từng ngọn núi tuấn tú thẳng tắp, như là lợi kiếm chọc vào mây trời, ở phía trên mây xanh thậm chí còn cao thêm mấy ngàn trượng, vô số tường vân lượn lờ bên trong sườn núi, hội tụ thành biển, chói chang chiếu ra, kim quang chói mắt.
Đây là tiểu thế giới mà Tần gia tiên tổ lấy đại thần thông khai sáng, toàn bộ
tộc nhân Tần thị nhất tộc đều sinh sống ở đay.
Tần Đình lại một lần nữa đặt chân đến nơi này, vô số tu sĩ Tần thị nhất tộc nhao nhao hành lễ với Tần Đình, thần phục nhìn thiếu chủ bọn họ.
Bây giờ Tần Đình có uy thế cực nặng, ở nội bộ Tần thị nhất tộc cũng không kém cỏi hơn Tần Đế là bao.
Mà Tần Đình cũng cảm nhận được trong Tần Thành có không ít khí tức cường đại.
Rõ ràng Tần thị nhất tộc lại tăng thêm mấy vị cường giả Thần Cung!
Tần Đình cũng có mấy phần vui mừng, xem ra Tần thị nhất tộc hiện tại rất là vui vẻ phồn vinh. . .
. . .
Tần cung, trong đại điện.
Đại điện cực kì hùng vĩ, mây mù tràn ngập, mang đến một cảm giác uy nghiêm thần bí.
Tần Đình cung kính thi lễ với bóng người vĩ ngạn kia, nói khẽ: "Tham kiến phụ
thân."
Trước khi đi Trung Châu, về tình về lý Tần Đình phải đến Tần cung một chuyến, bái kiến phụ thân là Tần Đế.
Tần Đế ôn hòa nhìn nhi tử của mình, cảm thấy hài lòng.
Tần Đình vô luận là tu hành thiên phú hay là lòng dạ mưu kế, đều cực kì xuất sắc.
Xem như Tần Đế cũng không làm được tốt hơn.
Trên người Tần Đình, Tần Đế thấy được cái bóng thời kỳ tuổi trẻ của mình, không, Tần Đình so với mình lúc còn trẻ còn xuất sắc hơn!
Tần Đế ôn hòa nói: "Trước khi đi Trung Châu, ta có mấy món đồ muốn cho con."
Hắn không dặn dò Tần Đình đến Trung Châu phải chú ý cái gì, Kỳ Lân tử của Tần thị nhất tộc, như thế nào lại là người tầm thường!
Dứt lời, hắn chỉ một ngón tay, một vệt kim quang xông ra, thần niệm bám vào mi tâm Tần Đình.
Tần Đế thản nhiên nói: "Đây là một đạo thần niệm ta đặt vào mi tâm con, nếu con rơi vào tình thế nguy hiểm sẽ kích phát bảo hộ con chu toàn."
Trước đó hắn luôn không vì Tần Đình mà gieo xuống thần niệm, một là tự hắn cũng cảm thấy ở Đông Hoang, Tần Đình sẽ không gặp phải nguy hiểm gì.
Hai là bình thường trong hiểm cảnh, ngược lại sẽ khiến Tần Đình tôi luyện được bản thân, có thể ma luyện đạo tâm của mình.
Nhưng Tần Đế cũng có thể nhìn ra, hiện giờ Tần Đình đã là đạo tâm viên mãn, đương nhiên cũng không cần tận lực ma luyện.
Mà lần này Tần Đình đi đến Trung Châu, một nơi cách rất xa Đông Hoang, nếu có điều gì ngoài ý muốn, hắn coi như có thể phá vỡ hư không, vượt giới tới cứu, chỉ
sợ cũng không kịp cứu viện, cho nên liền gieo xuống thần niệm vào Tần Đình.
Tần Đình gật đầu, nói khẽ: "Đa tạ phụ thân."
Có đạo thần niệm này, hắn hoàn toàn không còn lo lắng gì nữa!
Tần Đế chính là đại tu sĩ Hóa Thần, không chỉ là đệ nhất ở Đông Hoang, mà cả thế
giới này có thể cùng Tần Đế sánh vai cũng không quá năm người.
Có thần niệm của Tần Đế hộ thể, xem như có gặp phải nhân vật khủng bố thế hệ
trước hắn cũng không sợ.
Về phần thế hệ tuổi trẻ, Tần Đình tự hỏi không biết có người nào sẽ là địch thủ
của mình!
Tần Đế mỉm cười nhìn Tần Đình, hắn đã đạt cảnh giới Hóa Thần, tầm mắt tâm tư
cũng đã vượt xa rất nhiều.
Nếu như nói lúc còn là Hư Thần, Tần Đế còn có mấy phần hứng thú muốn mở rộng thế
lực Huyền Thiên Tông.
Nhưng sau khi bước vào cảnh giới Hóa Thần, hiện tại hắn đã siêu thoát thế gian.
Bây giờ, thứ hắn để ý là thành thần chi đạo.
Nhưng trong lòng hắn vẫn còn một tia lo lắng, đó chính là nhi tử của hắn, Tần Đình.
Tình phụ tử là thiên tính của nhân tộc, cho dù là đại tu sĩ Hóa Thần cũng không ngoại lệ.
Bỗng nhiên sắc mặt Tần Đế khẽ động, ở trước mặt Tần Đình hiện ra một quyển cổ
thư.
Mà quyển cổ thư này ẩn ẩn tản ra quang mang, ẩn chứa đạo uẩn, cực kì bất phàm.
Đây là. . .
Tần Đình có vẻ rung động, đây là Thánh Khí Thiên Thư!
Chí bảo của Cổ Thần Cung, thánh khí thần bí nhất Đông Hoang.
Thiên Thư!
Tần Đế mỉm cười nói: "Ta nhìn cảnh giới của con đã là Thần Đài đỉnh phong, ít ngày nữa liền có thể tu thành Thần Cung, Thánh Khí Thiên Thư đối với ta đã không còn đại dụng gì, liền truyền cho con."
Trong lòng Tần Đình có mấy phần cảm động.
Thánh khí trân quý biết bao, chắc chắn không phải như lời Tần Đế nói, không có đại dụng gì.
Ngược lại, đối với đại tu sĩ Hóa Thần còn có tác dụng cực lớn.
Huống chi đây là Thánh Khí Thiên Thư thần bí nhất!
Có điều Tần Đình cũng không cự tuyệt, dù sao Thánh Khí Thiên Thư đối với hắn xác thực có tác dụng cực lớn.
Tần Đình khẽ thi lễ, cung kính nói: "Đa tạ phụ thân."
Thu Thánh Khí Thiên Thư vào Thần Phủ, trong nháy mắt Tần Đình liền cảm giác toàn bộ Thần Phủ bị Thánh Khí Thiên Thư tán phát đạo uẩn bắt đầu ôn dưỡng.
Chỉ cảm thấy tâm tư thông suốt, trong lòng âm thầm cảm thán Thánh Khí Thiên Thư
quả thật bất phàm.
Kể từ đó, hắn liền có hai đại thánh khí là Hiên Viên Kiếm và Thiên Thư trong tay.
Thậm chí so với Thánh khí của một thánh địa còn nhiều hơn!
Tần Đế mỉm cười nhìn chính nhi tử của mình, thản nhiên nói: "Đi thôi."
Tần Đình khẽ thi lễ, cáo từ rời đi.
Tần Đế nhìn bóng lưng Tần Đình rời đi.
Người trẻ tuổi này là con của hắn, là Kỳ Lân tử của Tần thị nhất tộc.
Cũng là người trẻ tuổi xuất sắc nhất Huyền Thiên Tông, xuất sắc nhất toàn bộ
Đông Hoang.
Tần Đế bỗng nhiên có một loại dự cảm, lần này nhi tử hắn đi đến Trung Châu.
Tất sẽ danh chấn thiên hạ!