Chương 216: Muốn nổi tiếng?
Tuy rằng Viên Nam Ly là người cực kì tự phụ, thậm chí có chút tự cao tự đại.
Nhưng hắn dù sao cũng là thánh tử thánh địa Sâm La Tông tại Nam Cương, tại Nam Cương cũng là nhân vật thiên kiêu tiếng tăm lừng lẫy.
Lại nói, nhân vật có thể được Dao Trì thịnh hội mời tới, chẳng lẽ lại là một người tầm thường!
Trước đó cũng bởi vì hắn ở Nam Cương phách lối đã quen, đến Trung Châu cũng không thu liễm, lại thêm Xích Dương Tông hoàn toàn không thèm để ý đến Sâm La Tông, cho nên lúc này mới chật vật.
Bây giờ thấy rõ thế cục, cơ trí xưa nay của thánh tử Sâm La Tông lại trở về.
Viên Nam Ly rõ ràng biết, hắn và Huyền Thiên Thánh Tử nhận đãi ngộ khác biệt là vì nguyên nhân gì.
Không chỉ là bởi thế lực phía sau, vô luận là Huyền Thiên Tông hay là Sâm La Tông, cũng cách Trung Châu quá xa xôi.
Xem như Huyền Thiên Tông thế lớn, Trung Châu tối đa cũng chỉ là đối với Huyền Thiên Thánh Tử kia duy trì một tia kiêng kị mà thôi.
Sẽ không thể nào có lễ ngộ như vậy.
Nguyên nhân lớn nhất khiến hắn và Huyền Thiên Thánh Tử nhận đãi ngộ khác biệt chính là danh khí!
Đúng vậy, chính là danh khí!
Huyền Thiên Thánh Tử còn chưa đến Trung Châu, Trung Châu đã lưu truyền truyền thuyết về Huyền Thiên Thánh Tử, danh khí cực lớn.
Mà Viên Nam Ly hắn ở Nam Cương cũng chỉ có chút danh khí, đến Trung Châu liền hoàn toàn thành hạng người vô danh.
Đương nhiên là không có người coi trọng.
Muốn ở Trung Châu được người người kính ngưỡng thì cần phải có danh tiếng, phải thành danh!
Mà phương pháp thành danh mau lẹ nhất chính là khiêu chiến những người đã thành danh rồi.
Chỉ cần đánh bại những người này liền có thể thanh danh vang dội!
Mà vị Huyền Thiên Thánh Tử này chính là một đối tượng thật tốt!
Các cao thủ trẻ tuổi có danh tiếng ở Trung Châu, đại đa số đều là đệ tử môn phái Trung Châu, đánh bại bọn họ tất nhiên là thanh danh vang dội, nhưng cũng sẽ đắc tội thế lực phía sau bọn họ.
Sau lưng Viêm Nam Ly là Sâm La Tông ở xa Nam Cương, không có năng lực cung cấp trợ lực cho hắn ở Trung Châu, đương nhiên hắn sẽ cũng không dại gì đụng vào ổ
mãng xà.
Mà vị Huyền Thiên Thánh Tử này thì không giống thế.
Vị Huyền Thiên Thánh Tử này ở Trung Châu có tên tuổi cực lớn! Khắp Trung Châu đều lưu truyền sự tích của hắn.
Nhưng Huyền Thiên Thánh Tử ở Trung Châu cũng không có căn cơ gì!
Mặc dù Huyền Thiên Tông thế lớn, nhưng ở xa Đông Hoang, ngoài tầm tay với!
Xem như đánh bại Huyền Thiên Thánh Tử, đắc tội với Huyền Thiên Tông, Viên Nam Ly cũng không sợ.
Mặc dù Huyền Thiên Thánh Tử có thiên phú cực cao, nghe nói chưa đến hai mươi tuổi đã tu thành Thần Đài.
Nhưng Viên Nam Ly đối với thực lực của mình cũng rất có lòng tin.
Tự mình cũng là cảnh giới Thần Đài, mà hiện tại đã tu hành được hơn năm mươi năm.
Tu hành là một chuyện, chậm một chút, từng bước một, tự mình so với Huyền Thiên Thánh Tử có nhiều hơn mấy chục năm tích lũy!
Lại thêm Nam Cương tình thế quỷ quyệt, hắn đã trải qua vô số trận chém giết, kinh nghiệm chiến đấu cực kì phong phú.
Không phải người như Huyền Thiên Thánh Tử, một thiên kiêu được bảo hộ từ nhỏ có thể so sánh được.
Viên Nam Ly sẽ để cho vị Huyền Thiên Thánh Tử phong quang vô hạn kia biết rõ.
Thiên phú cũng không phải điều duy nhất!
Nghĩ đến đây, Viên Nam Ly cười lạnh một tiếng, nhìn thật sâu Thái Vũ Phi Lâu một chút, rồi xoay người nói: "Chúng ta đi."
Cường giả Sâm La Tông đằng sau vội vàng đuổi theo. . .
. . .
Thái Vũ Phi Lâu chậm rãi rơi vào bên trong Xích Dương Thành, Xích Dương Tông đã sớm vì Thái Vũ Phi Lâu hạ xuống mà trống rỗng một mảng lớn.
Hoàn toàn quên đi quy định của chính bọn họ đó là trong Xích Dương Thành không cho phép Phi Hành Linh Chu dừng lại. . .
Tần Đình mang theo Mộ Thanh Di và Bạch Linh từ Thái Vũ Phi Lâu đi ra, sau lưng
là cường giả Huyền Thiên Tông đi theo.
Đông Hoang và Trung Châu quá mức xa xôi, bọn họ cũng muốn ở Xích Dương Thành chỉnh đốn hai ngày.
Quán rượu lớn nhất Xích Dương Thành biết được Huyền Thiên Thánh Tử muốn vào ở, sớm đã khuyên các khách nhân khác đi chỗ khác để toàn bộ quán rượu trống rỗng, chờ Huyền Thiên Thánh Tử vào ở.
Dù sao, việc Huyền Thiên Thánh Tử ở quán rượu này, cũng sẽ là chiêu bài của tửu lâu sau này!
Đúng lúc đoàn người Tần Đình chuẩn bị tiến vào quán rượu thì bỗng nhiên có một âm thanh truyền đến.
"Xin hỏi các hạ là Huyền Thiên Thánh Tử!"
Tần Đình từ thanh vọng nhìn lại, phát hiện là một vị nam tử trẻ tuổi mặc trường bào màu đen. Khí tức thâm hậu, hiển nhiên là một vị cao thủ.
Vị nam tử này chính là thánh tử Sâm La Tông - Viên Nam Ly.
Tần Đình khẽ gật đầu, thản nhiên nói: "Đúng vậy, không biết các hạ là?"
Viên Nam Ly mỉm cười, cao giọng nói: "Thánh tử thánh địa Sâm La Tông Nam Cương -
Viên Nam Ly, bái Kiến Huyền Thiên Thánh Tử."
Tần Đình thần sắc nhàn nhạt, không có một tia dao động, thản nhiên nói: "Thì ra là Viên đạo huynh."
Viên Nam Ly nhìn thấy Tần Đình không có chút phản ứng, ánh mắt nhìn gã tựa như
là nhìn một người qua đường.
Trong lòng gã âm thầm tức giận, hạ quyết tâm cho tên Huyền Thiên Thánh Tử không coi ai ra gì một bài học.
Viên Nam Ly cười lớn một tiếng, nói: "Nghe nói Huyền Thiên Thánh Tử thiên phú bất phàm, tại hạ muốn cùng Thánh Tử luận bàn một phen, còn xin Huyền Thiên Thánh
Tử chỉ giáo thêm."
Tần Đình nhướn mày lên, lập tức liền minh bạch dự định của vị Viên đạo huynh này.
Trong lòng cười lạnh, định coi ta là đối tượng để ngươi thành danh à. . .
Sau lưng Tần Đình, Nhiếp U và những người khác đều không thể tin nhìn Viên Nam Ly, phảng phất như nhìn một người chết. . .
Liễu trưởng lão kính nể nhìn Viên Nam Ly một chút, người này thật là. . .
Không sợ chết!
Lão Liễu ta bội phục. . . .