Chương 23: Mỹ nữ đêm khuya
Từ sau khi Tần Đình đánh bại làm nhục đám người Nguyên Thủy Môn, Kháo Sơn Thành liền bình tĩnh rất nhiều.
Dù sao lúc này ở bên trong thành có vị đại thần Tần Đình, thế lực khắp nơi đều thu liễm rất nhiều.
Mà Tần Đình, lúc này hắn đang ở trong phòng mình cẩn thận quan sát hệ thống.
Hóa ra, lúc Tần Đình dùng một chỉ đánh bại Nghiêm Hàn, uy áp làm đám người Nguyên Thủy Môn quỳ xuống, hệ thống đã phán định Tần Đình phù hợp với tư cách làm nhân vật phản diện.
Phần thưởng 8W giá trị nhân vật phản diện!
8W!
Tần Đình hơi suy tư một chút, hắn nhanh chóng hiểu rõ ý tứ hê thống.
Nguyên Thủy Môn cũng là Thánh Địa tu hành trong Đông Hoang, tuy nói bên ngoài nhìn là Tần Đình ức hiếp mấy tên đệ tử Nguyên Thủy Môn, nhưng mà trên thực tế, Tần Đình chính là chèn ép danh vọng Nguyên Thủy Môn!
Đều là đệ tử chân truyền, đều là tu vi Thần Thông cảnh. Đệ tử chân truyền Nguyên Thủy Môn quỳ xuống nhận tội dưới chân đệ tử chân truyền Huyền Thiên Tông!
Vô luận tình huống cụ thể như thế nào! Sự thật quỳ xuống này quả thực không thể
nào thay đổi được!
Một mặt mọi người sẽ nói Tần Đình lợi hại, thế nhưng một mặt khác mọi người cũng sẽ nói Nguyên Thủy Môn dạy bảo đệ tử không được!
Cùng là đệ tử chân truyền! Vì sao đệ tử chân truyền Huyền Thiên Tông người ta có thể nghiền ép đệ tử chân truyền Nguyên Thủy Môn ngươi?
Chuyện này không thể nghi ngờ gì sẽ khiến Nguyên Thủy Môn nhận một đả kích to lớn!
Mà mọi người, cũng sẽ càng thêm sợ hãi Huyền Thiên Tông!
Đây mới là danh môn Thánh Địa uy tiếng lâu năm! Không hổ là Thánh Địa tu hành cổ
xưa có hơn mười vạn năm lịch sử!
Mà Nguyên Thủy Môn, vẫn còn kém vài phần hỏa hầu!
Hệ thống nhắc nhở nói: "Giá trị nhân vật phản diện mà kí chủ tích lũy đã vượt qua mười vạn điểm, ban thưởng rút thưởng miễn phí một lần! Hiện tại có rút thưởng hay không?"
Đã trải qua rút thưởng lần trước, Tần Đình cũng thêm một tia hứng thú với rút thưởng này.
Hồi đáp: "Hiện tại rút thưởng!"
Trước mắt Tần Đình hiện lên một vòng xoay, kim đồng hồ trên vòng xoay bắt đầu
chuyển động điên cuồng.
Một hồi lâu, kim đồng hồ mới gừng lại.
"Đinh! Chúc mừng kí chủ rút thăm được pháp bảo -- Thế Thân Chỉ Nhân!"
Ánh mắt Tần Đình ngưng tụ, Thế Thân Chỉ Nhân? Hắn nhìn kỹ hệ thống giới thiệu.
Thế Thân Chỉ Nhân, có thể thay chủ nhân ngăn cản công kích chí mạng một lần! Một kích toàn lực của cường giả Hóa Thần Cảnh cũng có thể hấp thu!
Tần Đình đại hỉ! Đã có pháp bảo này, như vậy tương đương với nhiều thêm một cái mạng!
Trên thế giới này cũng có pháp bảo ngăn cản công kích đối phương, nhưng mà cực kỳ thưa thớt trân quý, hơn nữa hiệu quả cũng chỉ bình thường, nếu cái tốt nhất, bất quá cũng chỉ ngăn cản một kích toàn lực của cường giả Thần Cung Cảnh mà thôi.
Mà Thế Thân Chỉ Nhân này, lại có thể hấp thu toàn lực một kích của cường giả Hóa Thần Cảnh!
Chỗ trân quý của pháp bảo này, không cần nói cũng biết!
Tần Đình thân là đệ tử chân truyền Huyền Thiên Tông, thiếu chủ Tần thị nhất tộc.
Pháp bảo cũng không thiếu, nhưng mà đại đa số pháp bảo đều là pháp bảo có tính công kích, loại pháp bảo cấp bậc nghịch thiên này, đối với Tần Đình mà nói, hoàn toàn phù hợp!
Còn không đợi Tần Đình muốn nhìn kỹ một chút xem còn có thể đổi cái gì nữa, cửa điện đã truyền đến âm thanh Chu Bình Nguyệt.
"Tần sư đệ, ta có thể vào không?"
Tần Đình nhìn sắc trời đã tối bên ngoài cửa sổ, không biết lúc này Chu Bình Nguyệt tìm bản thân có chuyện gì.
Hắn cất giọng nói: "Chu sư tỷ, vào đi."
Chu Bình Nguyệt từ ngoài cửa đi đến, trong tay còn bưng một chén canh nhân sâm.
Hình như hôm nay Chu Bình Nguyệt đã trang điểm tỉ mỉ, mặt trái xoan xinh đẹp, lông mày như xa xăm, con mắt như nước mùa thu, đôi môi đỏ lửa mang theo một loại khí chất vũ mị, tựa hồ so với ngày thường đẹp hơn ba phần.
"Tần sư đệ, ta làm cho ngươi bát canh nhân sâm, ngươi nếm thử mùi vị như thế
nào?" Ánh mắt Chu Bình Nguyệt mê ly nhìn Tần Đình, bên trong tràn đầy lửa nóng.
Tần Đình mỉm cười: "Đa tạ Chu sư tỷ rồi."
Đang muốn tiếp nhận bát canh nhân sâm, lúc này Tần Đình mới chú ý tới trang phục của Chu Nguyệt Bình tối nay.
Không còn là một thân cung trang như lúc bình thường, mà là mặc quần áo tơ tằm.
Sợi quần áo mỏng như cánh ve, toàn bộ tôn lên dáng người mềm mại. Nhìn thân thể
như ẩn như hiện.
Trên mặt nổi lên một tia đỏ ửng nhàn nhạt, khóe mắt mang quyến rũ, ánh mắt như
sóng nước dịu dàng lưu chuyển, nhìn bộ dáng thành thục thùy mị, làm cho nhân tâm đập nhanh hơn không ít.
Dù là tâm cảnh Tần Đình kiên định, dưới tình cảnh này, nếu như còn không có phản ứng, vậy chính là không phải nam nhân rồi.
Chu Bình Nguyệt phát giác Tần Đình dị thường, trong lòng mừng thầm. Tên oan gia này! Cuối cùng cũng gặp phải phiền phức!
Trong mắt Chu Bình Nguyệt nổi lên một tia quang mang mê người, cái lửa đỏ hồng khẽ liếm lấy cặp môi đỏ mọng, cái cằm trắng nõn như tuyết hơi nhếch lên, khuôn mặt giống như nổi lên ái tình từ từ đến trước mặt hắn.
Nàng u oán nói: "Tần sư đệ, tâm tư của ta, ngươi vẫn chưa rõ sao?"
Má phấn lập tức bao phủ một tầng màu hồng, tim đập như hươu chạy, chậm rãi nhắm mắt lại, cái cổ thanh tú khẽ nâng, đôi môi mềm mại hơi hơi cong lên, lông mi thon dài run rẩy không ngừng, một bộ dáng làm cho làm cho vua cũng phải động lòng.
Tần Đình nhìn Chu Bình Nguyệt làm bộ dáng như vậy, tự nhiên cũng sẽ không đi làm Liễu Hạ Huệ kia, trực tiếp hôn xuống.
Chu Bình Nguyệt ưm một tiếng, đôi cánh tay đã kéo cổ Tần Đình lại, nhiệt liệt đáp lại.
Tần Đình ôm ý trung nhân trước mắt, đi đến giường lớn.
Gò má dưới tóc mai của Chu Bình Nguyệt đã đỏ thẫm một mảnh, ngượng ngùng hờn dỗi không thôi, làm gì còn nửa phần phong phạm của đệ tử chân truyền Huyền Thiên Tông, uy phong một cõi.
Ánh mắt chăm chú bắt đầu sít chặt, hoặc là xấu hổ, hoặc là xuân tình nhộn nhạo, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn non mềm, lúc này căng đến đỏ bừng, dịu dàng nói: "Tần lang, thương tiếc ta nhiều hơn đi
. . .
Một đêm xuân sắc, trăng sáng ngoài cửa sổ cũng giống như thẹn thùng, núp ở đằng sau mây đen.