Chương 232: Họa thủy đông dẫn
Đế đô, Vân Ninh Đảo.
Vân Ninh Đảo xưa nay bình tĩnh hài hòa, bây giờ lại vô cùng bận rộn.
Thị nữ quét dọn toàn bộ cung điện không nhuốm một hạt bụi trần, bọn thị vệ cũng đều khí vũ hiên ngang thủ vệ xung quanh Vân Ninh Đảo.
Nhìn vô cùng uy phong lẫm liệt.
Mà Tần Đình xưa nay thần bí, lại xuất hiện trong quảng trường trên Vân Ninh Đảo, phía sau là năm vị cường giả Thần Cung Cảnh, có vẻ như đang chờ ai đó.
Lúc này, trên bầu trời Vân Ninh Đảo bỗng nhiên xuất hiện một vị lão giả áo xanh, khí thế hừng hực như lửa bay về phía Vân Ninh Đảo.
Thấy người nọ xuất hiện, hai mắt Tần Đình mở ra, lập tức nở nụ cười.
Hắn nói: "Vãn bối Tần Đình, bái kiến tiền bối."
Khâu chân nhân cười nói: "Huyền Thiên Thánh Tử không cần đa lễ."
Lão bay đến trước mặt Tần Đình, hiếu kỳ đánh giá vị siêu cấp thiên kiêu gần đây cực nổi danh tại Trung Châu này.
Thấy Tần Đình giơ tay nhấc chân như có một loại phong vận không nói nên lời, thuận theo thiên đạo, hòa hợp tự nhiên, cho người ta cảm giác dị thường huyền diệu.
Mà vừa rồi Khâu chân nhân không thu hồi khí thế của mình, nếu là những người khác, chắc chắn sẽ bị khí thế của lão ảnh hưởng mà lộ ra dị dạng.
Nhưng vị Huyền Thiên Thánh Tử này lại không hề bị ảnh hưởng chút nào, vẫn vân đạm phong khinh.
Khâu chân nhân thầm nghĩ trong lòng: Vị Huyền Thiên Thánh Tử này, quả thực là bất phàm.
Lại nhìn mấy vị cường giả Thần Cung Cảnh sau lưng Tần Đình, trong lòng lão có chút cảm thán.
Không hổ là quý công tử của bá chủ Đông Hoang, phô trương kinh người.
Chỉ riêng số lượng cường giả Thần Cung Cảnh kia là đã có thể so với một đại phái.
Kể cả Ngọc Thanh kiếm phái của hắn cũng chỉ có bảy vị cường giả Thần Cung Cảnh mà thôi.
Tần Đình mỉm cười, đưa tay mời: "Tiền bối, mời."
Hắn dẫn Khâu chân nhân vào trong điện.
Khâu chân nhân chính là chưởng giáo đại phái tại Trung Châu, thân phận tôn quý, còn là Hư Thần đại năng, thân phận bực này, tại Trung Châu cũng là tồn tại có địa vị cực cao.
Tần Đình lễ ngộ như thế là phù hợp.
Dù sao, Hư Thần đại năng là tồn tại đáng để tôn kính.
Sau khi Tần Đình và Khâu chân nhân ngồi xuống, hai người hàn huyên vài câu. Tần Đình mỉm cười, nói: "Không biết lần này tiền bối đến đây là có gì chỉ giáo?"
Khâu chân nhân mỉm cười nói: "Không dám nói là chỉ giáo."
Trong lòng lão rất rõ ràng, mặc dù lão là chưởng giáo một phái, nhưng luận về
thân phận, lại không tôn quý bằng Huyền Thiên Thánh Tử.
Người trẻ tuổi này thế nhưng là Thánh Tử của Huyền Thiên Tông, bá chủ Đông Hoang, thậm chí nếu nói là sở hữu toàn bộ Đông Hoang cũng không đủ.
Mà hắn còn có một tầng thân phận cao quý khác.
Dòng dõi của đại tu sĩ Hóa Thần Cảnh, chỉ tính riêng thân phận này đã cao đến dọa người.
Lão không bằng, chỉ có tu vi Hư Thần đại năng mà thôi.
Khâu chân nhân trầm giọng nói: "Không biết Thánh Tử có biết chuyện của Kiếm Thanh, đệ tử của ta không?"
Tần Đình nghe vậy, sắc mặt hiện lên một tia thương cảm, than nhỏ: "Ta đã nghe được chuyện của Sở huynh, ta và Sở huynh cũng tính là quen biết, cực kì bội phục thiên phú kiếm đạo của hắn."
"Đáng tiếc Sở huynh bị người làm hại, tráng niên mất sớm, thật đáng tiếc, trên thế gian này ta đã mất đi một vị tri kỷ."
Nhưng trong lòng hắn âm thầm suy nghĩ, không biết vị Khâu chân nhân này có ý gì.
Khâu chân nhân nhìn Tần Đình, trầm giọng nói: "Kiếm Thanh chết thảm, Ngọc Thanh kiếm phái ta đương nhiên phải báo thù cho hắn, Thánh Tử quen biết hắn, không biết Thánh Tử có đầu mối gì không?"
Khâu chân nhân không hề hoài nghi Tần Đình, trước khi bái phỏng Tần Đình.
Hắn đã đi bái phỏng Đan Hà Thánh Nữ và Thượng Nhạc Vi, để xem có tìm được manh mối gì từ những người Sở Kiếm Thanh quen biết hay không.
Đáng tiếc là không thu hoạch được gì.
Nhưng hắn nghe nói có vẻ Huyền Thiên Thánh Tử và Sở Kiếm Thanh khá hợp ý, cho nên đến Vân Ninh Đảo hỏi một chút.
Một là chữa ngựa chết thành ngựa sống.
Thứ hai là vì muốn xem phong thái của vị siêu cấp thiên kiêu danh chấn Trung Châu này.
Tần Đình tỉ mỉ suy tư một hồi, lắc đầu nói: "Mặc dù ta và Sở huynh có chút hợp ý, nhưng dù sao thời gian quen biết quá ngắn, không có đầu mối gì."
Khâu chân nhân nghe vậy cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, trước khi tới đây lão đã chuẩn bị tâm lý.
Ngay cả nhóm người Đan Hà Thánh Nữ kết bạn đã lâu với Sở Kiếm Thanh đều không có manh mối.
Huyền Thiên Thánh Tử vừa tới Trung Châu không lâu thì càng không có hi vọng.
Bây giờ nhận được câu trả lời này, Khâu chân nhân cũng không thất vọng.
Lão than nhỏ: "Đã vậy, lão phu không quấy rầy Huyền Thiên Thánh Tử nữa."
Lão chuẩn bị đứng dậy cáo từ rời đi.
Đúng lúc này, trong mắt Tần Đình bỗng nhiên hiện lên một tia thần sắc quỷ dị, nói khẽ: "Nhưng đối với cái chết của Sở huynh, thật ra ta có một vài suy đoán."
"Ồ?" Ánh mắt Khâu chân nhân ngưng tụ, quay người nhìn Tần Đình.
Lão trầm giọng nói: "Xin Huyền Thiên Thánh Tử giải hoặc cho lão phu!"
Tần Đình mỉm cười, buồn bã nói: "Ta từng nghe nói, thời điểm Sở huynh chết, không thấy Thiên Ngọc Kiếm Hỏa trong cơ thể."
Con ngươi Khâu chân nhân co rụt lại, trầm giọng nói: "Không biết Thánh Tử nói vậy là có ý gì?"
Tần Đình thản nhiên nói: "Nếu ta nhớ không sai, Thiên Ngọc Kiếm Hỏa là vô thượng chí bảo đối với kiếm tu"