Chương 233: Dưới đĩa đèn thì tối
Khâu chân nhân hơi nhíu mày, thản nhiên nói: "Ý Thánh Tử là?"
Tần Đình mỉm cười, nói khẽ: "Sở huynh làm người hiền lành, chân thực nhiệt tình, theo ta được biết, không hề có kẻ thù."
Khâu chân nhân chậm rãi gật đầu.
Sở Kiếm Thanh có thanh danh rất tốt, bằng hữu khắp nơi, không ít người đều ôm lòng hảo cảm với hắn.
Chưa bao giờ nghe nói hắn có kẻ thù nào.
Tần Đình than nhỏ: "Đã không có kẻ thù, vì sao lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn như
vậy để ngược sát Sở huynh?" Khâu chân nhân hơi minh bạch ý tứ Tần Đình, trầm giọng nói: "Thánh Tử muốn nói là?"
Tần Đình thản nhiên nói: " Mặc dù Thiên Ngọc Kiếm Hỏa vô dụng đối với tu sĩ bình thường, nhưng đối với kiếm tu lại là vô thượng chí bảo, nếu có người thèm muốn có được Thiên Ngọc Kiếm Hỏa. . . "
Ánh mắt Khâu chân nhân ngưng tụ, trầm giọng nói: "Ý Thánh Tử là có người muốn chiếm đoạt Thiên Ngọc Kiếm Hỏa, vậy nên mới dẫn Kiếm Thanh ra ngoài, cướp lấy Thiên Ngọc Kiếm Hỏa ư?"
Trong lòng lão cũng tinh tế suy tư.
Lão đã nghĩ tới khả năng này.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại thấy không có khả năng.
Thiên hạ vạn đạo, đạo kiếm tu chỉ là đạo nhỏ, toàn bộ Trung Châu, số lượng tu sĩ
kiếm tu cực kì có hạn.
Mà Ngọc Thanh kiếm phái là môn phái kiếm tu. Có địa vị cực cao trong giới kiếm tu.
Nếu như nói Lâm Lang Tiên Cảnh, Ngọc Tiêu Cung là thánh địa tu đạo.
Vậy Ngọc Thanh kiếm phái chính là thánh địa kiếm tu! Nào có kiếm tu nào dám mạo hiểm chọc giận Ngọc Thanh kiếm phái mà cướp đoạt Thiên Ngọc Kiếm Hỏa chứ? Hơn nữa, lấy đi Thiên Ngọc Kiếm Hỏa trong cơ thể Sở Kiếm Thanh rõ ràng là báo cho người trong thiên hạ biết rằng, Sở Kiếm Thanh đã bị kiếm tu sát hại sao?
Cho nên, ngay từ ban đầu, Khâu chân nhân cho rằng sau khi hung thủ giết chết Sở
Kiếm Thanh cố ý lấy đi Thiên Ngọc Kiếm Hỏa trong cơ thể hắn để đánh lạc hướng.
Tần Đình nhìn thần sắc Khâu chân nhân kia có vẻ không coi trọng, đương nhiên biết trong lòng Khâu chân nhân đang suy nghĩ gì.
Hắn nhẹ nhàng nói: "Chân nhân, đạo lý dưới đĩa đèn thì tối, không cần ta nhiều lời đúng không."
Thấy Tần Đình nói lời ấy, Khâu chân nhân đột nhiên đứng dậy, hai mắt bắn ra tinh quang!
Không sai!
Cố ý lấy đi Thiên Ngọc Kiếm Hỏa để làm rối loạn đầu mối. Mục đích này quá rõ ràng, gần như tất cả mọi người đều có thể nhìn ra! Cho nên mọi người đều cho rằng trò xiếc mà hung thủ làm để giá họa cho kiếm tu mà thôi! Nhưng sau khi được Huyền Thiên Thánh Tử nhắc nhở, Khâu chân nhân lập tức nghĩ tới một khả năng!
Nếu hung thủ thật sự là kiếm tu, cố ý xếp đặt một cái bẫy như thế.
Ý đồ rõ ràng như thế, tất cả mọi người đương nhiên cho rằng hung thủ không phải là kiếm tu.
Vậy người này sẽ đạt được mục đích.
Thậm chí, so với những cái bẫy khác thì tinh diệu hơn nhiều.
Bởi vì, nó khiến mọi người đều có phán đoán như vậy.
Mà con người luôn tin tưởng chính mình nhất, không phải sao?
Khâu chân nhân lẩm bẩm: "Dưới đĩa đèn thì tối, dưới đĩa đèn thì tối "
Lão nhìn Tần Đình thật sâu, trầm giọng nói: "Đa tạ Huyền Thiên Thánh Tử chỉ
điểm."
Tần Đình mỉm cười. Nói khẽ: "Đây chỉ là một suy đoán của vãn bối mà thôi."
Khâu chân nhân lắc đầu, trong lòng đã tin tưởng phán đoán của Tần Đình.
Sở Kiếm Thanh không có kẻ thù, đương nhiên không phải là báo thù.
Nếu thật sự có kiếm tu nào đó ham muốn Thiên Ngọc Kiếm Hỏa, vậy thì rất nhiều chuyện đều trở nên hợp lí.
Từ đó cũng có thể giải thích vì sao Sở Kiếm Thanh sẽ bị dẫn ra khỏi đế đô, đi đến Nam Nguyệt Cốc ít người lui tới.
Lời mời của kiếm tu, Sở Kiếm Thanh là thiên tài kiếm đạo đương nhiên sẽ vui vẻ
đáp ứng.
Trong mắt Khâu chân nhân lóe lên một tia lãnh sắc, ‘kiếm tu '. .
Làm chưởng giáo của thánh địa kiếm tu, thế mà đệ tử lại bị kiếm tu sát hại.
Đây là một nỗi nhục không thể nghi ngờ!
Trong lòng Khâu chân nhân đã nghĩ ra mấy kẻ có khả năng làm ra việc này.
Trung Châu không có nhiều kiếm tu, phần lớn đều bái nhập Ngọc Thanh kiếm phái.
Các tán tu còn lại, kẻ có năng lực giết chết Sở Kiếm Thanh chỉ mấy cái như vậy.
Trong mắt Khâu chân nhân lóe lên sát ý.
Sau đó lão lập tức hơi thi lễ về phía Tần Đình, cảm thán nói: "Nếu không phải được Thánh Tử nhắc nhở, lão phu suýt nữa đã bị lừa."
Tần Đình khẽ lắc đầu, nhẹ giọng thở dài: "Ta và Sở huynh cực kì hợp ý, Sở huynh chết thảm, ta cũng cực kì đau lòng, nếu Khâu tiền bối tìm ra manh mối từ suy đoán của vãn bối, trong lòng vãn bối cũng sẽ tốt hơn một chút."
Khâu chân nhân âm thầm gật đầu, Kiếm Thanh có thể có người bằng hữu như Huyền Thiên Thánh Tử, cũng là phúc khí của hắn.
Thiệu chân nhân khẽ lắc đầu, cáo từ rời đi.
Tần Đình tiễn Khâu chân nhân ra khỏi Vân Ninh Đảo, nhìn thân ảnh Khâu chân nhân
rời đi.
Trong mắt hắn lóe lên ý cười trào phúng.
Dù sao Khâu chân nhân cũng là Hư Thần đại năng, tồn tại bực này nếu không buông tha việc truy tra nguyên nhân cái chết của Sở Kiếm Thanh, dù là Tần Đình cũng sẽ
phải đau đầu.
Bây giờ lão đã bị hắn lừa, sợ là vị Khâu chưởng giáo này sẽ không tìm được hung thủ thật nữa. . .
Mà Khâu chân nhân là chưởng giáo của một đại phái, là Hư Thần đại năng, cũng bị
Tần Đình chơi xoay quanh như là một quân cờ.
Trong lòng Tần Đình trào dâng vẻ đắc ý. . .